Dù nói như vậy, nhưng tâm tình của nàng vẫn hơi thư giãn, hai người ở chung lâu như vậy, nàng làm sao nhìn không ra đây là Tổ An cố ý chọc nàng vui vẻ? Trong lòng cảm động, lại cảm thấy gia hỏa này thực có chút tiện, đừng nói địch nhân của hắn, có lúc mình cũng muốn đánh hắn.
- Có người chỉ đường như ngươi, dù sao cũng hơn ta không biết gì nha.
Tổ An cười cười, sau đó mang theo Bích Linh Lung tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên một trận dị hương xông vào mũi, hai người lần theo vị đạo đi qua.
Chuyển qua một khối cự nham, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, chỉ thấy một cái hồ sóng nước lấp loáng xuất hiện ở trước mắt, toàn bộ mặt hồ giống như bảo thạch xanh biếc mê người, có thể xưng là màu xanh lam đẹp nhất trên đời.
Bên hồ khắp nơi tươi hoa đua nở, đồng thời còn có rất nhiều cây ăn quả, bên trong nhiều nhất chính là cây đào, trên mỗi cây đều kết quả đào trĩu nặng, mỗi quả trong trắng lộ hồng, lớn hơn đào bình thường mấy lần, cách thật xa cũng có thể ngửi được phía trên truyền đến dị hương.
- Đây chính là Bàn Đào trong truyền thuyết Dao Trì Cung?
Trái tim của Bích Linh Lung nhảy loạn, kìm lòng không được bước nhanh về phía trước, trước đó thi triển cấm chiêu, sinh mệnh lực hao tổn trên diện rộng, bây giờ thân thể bản năng khát vọng để cho nàng không cách nào kháng cự dụ hoặc này.
Tổ An nhíu mày, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, thế nhưng lại không biết không thích hợp ở chỗ nào.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cười thâm trầm:
- Tạp chủng, cuối cùng cũng để ta bắt được!
Lông tơ toàn thân Tổ An dựng thẳng, ngay cả Bích Linh Lung cũng hoảng sợ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, hiển nhiên cái thanh âm kia mang đến hoảng sợ quá lớn.
Chỉ thấy Triệu Duệ Trí đang đứng ở cách đó không xa cười lạnh nhìn hai người, hắn không có từ phía sau lưng xuất thủ, lấy thân phận địa vị của hắn còn khinh thường đánh lén, hắn chính là muốn mặt đối mặt tra tấn đối phương, nhìn đối phương sợ vỡ mật, ảo não hối hận, sau đó khóc ròng cầu khẩn.
Hà Lệ thì đi theo sau lưng hắn xem kịch, đôi gian phu dâm phụ này, trong khoảng thời gian qua ân ái làm mọi người nổi giận, hôm nay nhìn ngươi chết như thế nào.
Tổ An bảo hộ Bích Linh Lung ở sau lưng, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi làm sao qua được?
Quy luật phù đảo ở hai bên rõ ràng không giống nhau, cho nên hắn mới không hiểu đối phương làm sao đi qua.
- Chỉ là phương vị Chu Dịch Bát Quái mà thôi, thêm chút phỏng đoán có thể ra kết luận, sẽ làm khó được ta.
Triệu Duệ Trí ngạo nghễ nói.
Mị Ly nhịn không được cảm thán:
- Cẩu Hoàng Đế này thật đúng là thiên túng kỳ tài, khó trách có thể trở thành thiên hạ đệ nhất của thế giới này.
Chỉ có nàng rõ ràng Chu Dịch Bát Quái diễn hóa ra quy luật kia thâm ảo phức tạp cỡ nào, đối phương lại có thể ở trong thời gian ngắn phá giải, đồng thời còn tùy cơ ứng dụng, thì ngay cả nàng cũng không nghĩ tới.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tử sĩ Tề Vương phủ kêu lên:
- Bàn Đào, Dao Trì Bàn Đào trong truyền thuyết!
Hiển nhiên lúc này bọn họ cũng nhìn thấy những cây đào bên hồ, nhìn thấy thần quả trong truyền thuyết, từng cái mắt đỏ ngầu, làm sao còn nhớ được Hoàng Đế uy áp, ào ào tiến lên, hái đào nhét vào trong miệng, nháy mắt đã ăn đến không biết trời đất.
Triệu Duệ Trí cũng ngửi được dị hương trong không khí, chỉ bất quá nhìn thấy Tổ An, trong đầu bị cừu hận chiếm cứ, lúc này mới nhìn qua rừng đào xinh đẹp.
Hô hấp của hắn không khỏi dồn dập, nếu là đồ vật khác, rất khó để hắn có phản ứng gì, nhưng ăn Dao Trì Bàn Đào trong truyền thuyết, là có thể khiến người ta trường sinh bất lão.
Mặc dù trong lòng hắn có chút bàn tính, nhưng người đến tuổi già, tâm tình sợ chết sẽ càng ngày càng đậm, sau cùng chiếm cứ hết thảy, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng trường sinh nào.
Nhìn những tử sĩ Tề Vương phủ kia liều mạng ăn quả đào, trong lòng Triệu Duệ Trí thầm giận, những vật này đều là của hắn, làm sao có thể để những người này chà đạp.
Hắn tạm thời không đoái hoài tới Tổ An, nghĩ thầm dù sao cũng đã lên đảo, muốn giết đối phương dễ như trở bàn tay, trước làm sự tình trường sinh bất lão đã.
Sau đó hắn phóng ra một bước, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh cây đào lớn nhất, cây đào này bằng mấy chục người ôm, xem xét liền biết là vật phi phàm, hắn nhảy lên cây, hái một quả đào lớn nhất nhét vào trong miệng.
- Ngô...
Dù những năm này hắn ăn quen các loại sơn hào hải vị, nhưng giờ khắc này vẫn có một loại cảm giác lỗ chân lông toàn thân đang run rẩy reo hò.
Thật quá dễ ăn!
Mấu chốt là còn có một dòng nước ấm tan ra ở trong bụng, thậm chí hắn có thể cảm giác được bên trong tràn đầy sinh mệnh lực.
- Thật có thể trường sinh!
Đồng tử của Triệu Duệ Trí hơi co lại, biểu lộ thoáng cái kích động lên, bao nhiêu năm, mình hết sức tìm kiếm, phái bao nhiêu cao thủ điều tra, cũng không thu hoạch được gì, kết quả trời không phụ lòng người, hôm nay rốt cuộc tìm được phương pháp trường sinh!
Nhìn thấy đám người đều rơi vào điên cuồng, Tổ An vội vàng kéo Bích Linh Lung chạy:
- Đi!
Trực tiếp thi triển Đại Phong, một đường thuấn di chạy trốn.
Động tác của bọn họ không giấu diếm được Triệu Duệ Trí, có điều hiện tại trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ trường sinh, căn bản không để ý tới cái khác.
Chỉ cần mình có thể trường sinh, đừng nói một nữ nhân, dù đưa người tam cung lục viện lại tính là cái gì.
Tổ An một đường chạy vội, chuyên chọn rừng rậm mà chui, như vậy có thể che dấu được thân hình.
Cũng không biết chạy bao xa, thấy Triệu Duệ Trí không có đuổi theo, mới buông lỏng một hơi.
Bích Linh Lung nhịn không được nói:
- Xem ra những cái kia chính là Dao Trì Bàn Đào trong truyền thuyết, ăn có thể trường sinh, bằng không lấy tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chúng ta chạy trốn.