- Nhưng trên đời nào có cá lớn như vậy?
- Vẫn có, tỉ như cá voi chẳng hạn.
Tổ An nhìn miếu thờ cổ quái, cảm giác so với Cá Voi Xanh kiếp trước thì còn lớn hơn một đoạn.
- A, chẳng lẽ đây là...
Thanh âm nghi hoặc của Mị Ly truyền đến.
Tổ An vội vàng nói:
- Hoàng Hậu sư phụ, ngươi làm sao nhiễm mao bệnh nói chuyện nói một nửa rồi ra, chẳng lẽ cái gì?
Mị Ly lắc đầu:
- Trước đi qua nhìn một chút, nghiệm chứng có phải cái ta phán đoán hay không.
Tổ An còn muốn hỏi lại, đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Bích Linh Lung, chỉ thấy bên chân nàng đột nhiên chui ra một cánh tay giống như cương thi, nắm chắc mắt cá chân của nàng.
Bích Linh Lung dù sao cũng là Lục phẩm, sau khi kinh hô lập tức vung kiếm chặt đứt, nhưng gần như đồng thời, trên mặt đất lại toát ra càng nhiều cánh tay nắm lấy chân nàng, hơn nữa mặt đất biến thành lầy lội không chịu nổi, giống như đầm lầy, trọng tâm của nàng bất ổn, sắp té lăn trên đất.
May mắn Tổ An tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy nàng, sau đó chặt đứt những cánh tay kia, mang theo nàng nhảy ra sau mấy trượng, lần nữa trở lại nơi kiên cố.
- Vừa rồi đến tột cùng là cái gì?
Bích Linh Lung lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bên kia, chỉ thấy mảng lớn đất đai biến thành lầy lội, nguyên lai đây căn bản không phải mặt đất kiên cố, mà là một đầm lầy.
Trong đầm lầy có vô số cánh tay vươn ra, vồ loạn trong không khí, phảng phất như muốn kéo hết thảy sinh linh đi ngang qua vào trong vực sâu.
Thấy cảnh này, sắc mặt nàng trắng bệch, nữ hài trời sinh có một loại cảm giác sợ hãi với những thứ này.
- Không biết, nhìn giống như sinh vật tử linh.
Tổ An trầm giọng nói.
Bích Linh Lung vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nhướng mày, có chút thống khổ cúi người, ôm bắp chân mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tổ An ngồi xổm xuống, kéo váy của nàng lên, chỉ thấy trên bàn chân bóng loáng trắng nõn xuất hiện mấy thủ ấn cháy đen.
Vốn váy bị một nam tử vén lên, Bích Linh Lung đang có chút quẫn bách, nhưng nhìn thấy những thủ ấn màu đen thì biến sắc.
- Đây là oán khí giữa thiên địa biến thành, những oán khí này sẽ thôn phệ sinh linh, dù chỉ đụng vào, cũng sẽ sinh ra thương tổn lớn lao với thân thể.
Tổ An thuật lại lời nói của Mị Ly một lần.
- A, vậy chúng ta làm sao vượt qua bên kia?
Sắc mặt của Bích Linh Lung tái nhợt, khu vực đầm lầy này vốn rất khó thông hành, huống chi phía dưới còn có nhiều oán linh như vậy?
Nàng không quá lo lắng những ấn ký trên người, trúng độc còn không quá sâu, nàng vẫn chịu được, mấu chốt là không thể tiến lên, bọn họ cũng không cách nào lui lại, vạn nhất Hoàng Đế đuổi theo, hai người chỉ có một con đường chết.
Có điều nàng không nghĩ đến đám người Triệu Duệ Trí đã đi một con đường khác, hơn nữa giờ phút này cũng gặp phiền toái cực kỳ to lớn.
Trước đó bọn họ nhìn thấy sa mạc, nhưng Triệu Duệ Trí không chút do dự, mang theo đại bộ đội đi vào trong, sa mạc lớn như vậy, đối với người bình thường mà nói có lẽ là cấm khu, nhưng đối với tu sĩ bọn hắn lại tính là gì.
Bất quá theo bọn hắn vào sa mạc, phiền phức liền đến.
Chỉ thấy thanh âm sột sột soạt soạt truyền đến, mới đầu chỉ đứt quãng, mọi người không để bụng, nhưng càng về sau, thanh âm này càng lúc càng lớn, hơn nữa rất nhiều là từ dưới chân bọn hắn vang lên.
Hà Lệ vốn bởi vì trong cơ thể có bông hoa cổ quái tâm phiền ý loạn, thấy thế dứt khoát vỗ lên mặt đất một chưởng.
Những âm thanh này nhất thời nhẹ đi, có tử sĩ Tề Vương phủ đào hạt cát, phát hiện bên trong có rất nhiều bọ cạp màu đen bị đánh chết.
Từng người lấy lòng khen Hà Lệ mạnh mẽ, Triệu Duệ Trí lại nhíu mày, chăm chú nhìn những bọ cạp kia.
Những bò cạp này không giống bất luận một loại bọ cạp nào ở thế gian, hình thể lớn hơn bọ cạp bình thường ba bốn lần, đồng thời toàn thân màu đen, đen đến tỏa sáng.
Một chốc lát này, những thi thể bò cạp đen kia bỗng nhiên hóa thành từng làn khói tán đi.
Võ sĩ của Tề Vương phủ sửng sốt, tình huống gì thế này?
- Cẩn thận!
Bỗng nhiên Triệu Duệ Trí biến sắc, bởi vì xung quanh truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt càng lớn, hạt cát không ngừng lật qua lật lại, như có đồ vật gì bơi lội ở bên trong.
Người Tề Vương phủ vội vàng rút vũ khí đề phòng, hiển nhiên tất cả mọi người rất kiêng kỵ.
Ngay sau đó, hạt cát ở xung quanh bắt đầu phun ra, chất chồng lên, hình thành từng cồn cát giống như tổ mối, sau đó phốc một tiếng, vô số bò cạp đen chui ra, điên cuồng lao về phía mọi người.
Chúng võ sĩ của Tề Vương phủ kinh hãi, vội vàng khua binh khí phòng thủ, đồng thời các loại nguyên tố kích xạ, vốn lấy năng lực của bọn họ, đối phó bầy bọ cạp không có vấn đề gì, nhưng những bò cạp này quá cổ quái, tựa hồ có thể miễn dịch rất nhiều nguyên tố công kích, lại thêm vô cùng vô tận, rất nhanh đã có người bị bọ cạp đốt thương, sau đó phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người lăn qua lăn lại.
Những người này đều là tử sĩ được tuyển chọn tỉ mỉ, đau đớn bình thường bọn họ căn bản sẽ không nhíu mày, bây giờ kêu thê thảm như vậy, có thể nghĩ những bò cạp đen kia đốt đau như thế nào.
Triệu Duệ Trí hừ lạnh, một cỗ ánh sáng màu vàng lấy hắn làm tâm điểm tứ tán, những bò cạp đen kia tiếp xúc đến ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt hóa thành khói đen biến mất không thấy gì nữa.
Xung quanh vô số bò cạp đen, trong nháy mắt lại bị giết sạch sẽ.
Hà Lệ trừng to mắt, nghĩ thầm mỗi lần Hoàng Đế lợi hại đều có thể đổi mới tưởng tượng của hắn, nếu ta là nữ nhân nói không chừng sẽ yêu mến hắn, Thái Tử Phi bị bệnh sao, vậy mà theo một tiểu bạch kiểm chạy.