Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1529 - Chương 1529: Vạn Năm Rùa Tủy Phụ Chí Tôn

Chương 1529: Vạn năm rùa tủy phụ Chí Tôn

Chương 1529: Vạn năm rùa tủy phụ Chí Tôn

Tổ An kinh ngạc:

- Một ngôi miếu lớn như vậy lại là một bộ xương cá? Con cá kia đến cùng lớn bao nhiêu.

Mị Ly trợn mắt:

- Làm cho Từ Phúc lúc trước được Doanh Chính cực kỳ tin tưởng bị ngăn cản, đồng thời phái vô số cao thủ đi đánh giết, ngươi cảm thấy quái ngư bình thường có thể làm được sao? Thật tính toán ra, thực lực của con quái ngư kia không thua Đại Tông Sư, thậm chí còn hơn.

- Đại Tông Sư...

Tổ An nhịn không được nuốt nước miếng, một quái ngư thực lực Đại Tông Sư, này hiển nhiên là bá chủ một vùng biển, nó chọc ai gây ai a, thật là họa từ trên trời rơi xuống.

- Ai bảo nó ngăn cản con đường cầu tiên của Doanh Chính, thi thể của con quái ngư kia được chở về, Doanh Chính còn tự mình đi xem, nhưng phía sau liền không có ghi chép tương quan, không nghĩ tới xương cá được để ở chỗ này.

- Vậy sau đó thì sao? Từ Phúc tìm được thuốc trường sinh bất lão không?

Tổ An nhịn không được hỏi, tuy sự tình tương quan hắn nghe nhiều nên thuộc, nhưng lịch sử ở thời không này không phải đoạn lịch sử mình biết, càng giống như Tần triều bản thần thoại, cho nên hắn không xác định đằng sau phát triển có giống mình biết không.

- Sau khi giết quái ngư cường đại, Từ Phúc lại lần nữa ra biển, bất quá sự tình về sau ta cũng không biết, bởi vì không lâu sau ta cũng bị phong ấn.

Mị Ly tự giễu cười một tiếng.

- Bất quá hắn hẳn không tìm tới thuốc trường sinh bất lão, bằng không Tần triều làm sao có thể diệt vong.

Tổ An nhíu mày:

- Không đúng, vừa rồi ngươi nói Thủy Hoàng năm thứ 28 phái Từ Phúc đi cầu tiên, năm thứ 37 quái ngư bị đánh giết, những chuyện này ngươi đều biết. Khi đó Tần Thủy Hoàng đã đăng cơ 37 năm, tính xuống chí ít năm mươi mấy tuổi, ngươi lại là Hoàng Hậu của Doanh Chính... Ngô, khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?

Hắn nhớ thời điểm mình giải phong ấn cho Mị Ly, nàng rõ ràng chỉ là thiếu nữ, tuy tu sĩ có thuật trú nhan, nhưng trên mặt nàng hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết, năm tháng thực rất khó liên hệ nàng và lão thái bà.

Mị Ly hừ một tiếng:

- Nghe ngóng tuổi tác của nữ nhân không phải hành vi lễ phép.

Tổ An cười ngượng:

- Chủ yếu là chúng ta quen như vậy, còn có cái gì không thể nói sao.

- Ta không phải vợ cả của hắn...

Giải thích một câu, Mị Ly hơi không kiên nhẫn.

- Mặc kệ lúc trước ta là 18 hay 81, hiện tại lão nương đã 8888 tuổi, làm tổ nãi nãi của ngươi cũng dư xài, hừ!

Tổ An:

- ...

Hắn chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, sự tình giới tu hành, không thể cầm khái niệm tuổi tác trước kia đến phán đoán. Những tiên nữ trong thần thoại, thật tính toán tuổi tác, ai không hơn vào triệu tuổi, ân, tính ra Mị Ly còn rất trẻ nha.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của Bích Linh Lung:

- A Tổ, ngươi đang lầm bầm lầu bầu nói cái gì đó?

Tổ An lấy lại tinh thần:

- Không có... Không có gì.

Linh hồn giao lưu tốc độ cực nhanh, tuy trong đầu cùng Mị Ly nói nhiều như vậy, nhưng trong thế giới hiện thực, đối với người khác mà nói thời gian chỉ là sát na.

- Ngươi mau đến xem, những pho tượng này là cái gì?

Lúc này Bích Linh Lung chỉ vào hai hàng pho tượng đen sì phía trước, thanh âm có chút run rẩy, nơi này quá quỷ dị.

Bởi vì trong miếu ánh sáng ảm đạm, Tổ An trực tiếp thi triển Hỏa Diễm Đao nhen nhóm bó đuốc, không nghĩ tới cách lâu như vậy còn có thể đốt được.

Rất nhanh, trong miếu bừng sáng, hai người cũng thấy rõ tình hình.

Hai bên trái phải tổng cộng có tám bức tượng, từng cái không phải mỏ nhọn mặt khỉ, thì chính là khuôn mặt dữ tợn hung ác.

- Tựa hồ nơi này thờ phụng rất nhiều Tà Thần.

Bích Linh Lung cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vô ý thức dựa dựa người Tổ An. Mặc kệ là ngoại hình của ngôi miếu này, hay một đường tao ngộ, lại thêm những pho tượng này bộ dáng hung ác, đều không thể để cho nàng nghĩ đến đồ vật lương thiện.

Mị Ly cười nhạo:

- Vô tri, những thứ này là Lôi Công tướng quân, Điện Mẫu nương nương, Phong Thần, Vũ Thần, Dạ Xoa… nào phải Tà Thần gì.

Tổ An hơi nghi hoặc:

- Tại sao trong miếu lại cung phụng những tượng thần này?

- Hẳn là bọn người Từ Phúc quanh năm ra biển, trên biển nhiều bão, lôi điện, biển động… cung phụng những thứ này là vì cầu đi đường bình an.

Mị Ly giải thích.

Tổ An âm thầm gật đầu, tuy tu sĩ ở thế giới này năng lực lợi hại hơn kiếp trước nhiều, nhưng thiên địa chi uy cũng lớn hơn nhiều, nhiều khi ngay cả tu sĩ cường đại cũng không thể kháng cự, chỉ có thể xây miếu cầu nguyện.

- Vậy chủ vị hẳn là cung phụng Hải Thần.

Mị Ly lướt về phía trước, ở đó thật có một pho tượng, bất quá sau khi thấy rõ diện mạo, nàng lại nhất thời ngẩn ngơ.

Tổ An thì nhân cơ hội trấn an Bích Linh Lung vài câu, mang theo nàng tới trước chủ vị, chỉ thấy đó là một pho tượng to lớn, bệ là một con Thạch Quy.

So với những Lôi Công Dạ Xoa… dung mạo của pho tượng này thân thiện hơn nhiều.

Nhìn bộ dáng giống như một nhân loại, thậm chí còn có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Bất quá Tổ An nhịn không được cau mày, hắn luôn cảm thấy pho tượng kia có một loại quái dị không hiểu, nói như thế nào đây, là thân thể cực kỳ uy mãnh, trên lý luận hẳn là loại phong cách ngoại hình hung hãn mới đúng, vì sao đầu hết lần này tới lần khác là loại này?

Hai loại phong cách không quá phù hợp.

- A, tựa hồ cái bệ này có khắc chữ.

Bích Linh Lung nhíu mày, nàng tự phụ học thức uyên bác, nhưng giờ phút này lại không biết chữ phía trên.

Tổ An nhận ra những thứ này là tiểu triện, nhiều lần vào bí cảnh, để hắn không sai biệt lắm học được kiểu chữ này, chà chà tro bụi ở mặt ngoài, thì thầm:

- Ngàn năm xương cá làm lương khung, vạn năm rùa tủy phụ chí tôn...

Chương 1530: Kết tóc thụ trường sinh

Đúng lúc này, Mị Ly hừ lạnh một tiếng:

- Cuồng vọng!

Tổ An kinh ngạc, trưng cầu nhìn về phía nàng, không biết vì sao đột nhiên nàng phát hỏa lớn như vậy.

Mị Ly chỉ vào pho tượng kia nói:

- Ngươi có biết hắn là ai không?

- Không phải Hải Thần sao?

Tổ An sững sờ.

- Vốn là Hải Thần, nhưng dung mạo của pho tượng kia lại là một người khác.

Thanh âm của Mị Ly có chút lạnh.

- Từ Phúc, ngươi có tài đức gì cũng dám xưng chí tôn?

Mị Ly vừa dứt lời, xung quanh bỗng nhiên truyền đến từng thanh âm nghẹn ngào, dường như có đồ vật gì đang kêu gọi.

Tổ An biến sắc, vội vàng đến bên cửa sổ tra xét, chỉ thấy bên ngoài cỏ dại rậm rạp, cây cỏ cao bằng cả người theo gió không ngừng lúc lắc, bên cửa sổ rách rưới, một vài tấm ván gỗ bị gió thổi đến rì rào rung động.

- A Tổ, ta có chút lạnh.

Sắc mặt của Bích Linh Lung tái nhợt, vô ý thức nắm lấy tay hắn.

Cảm giác được tay nàng rét lạnh, Tổ An an ủi:

- Không cần phải lo lắng, hẳn là hàn phong, lại thêm miếu này cấu tạo đặc biệt, khắp nơi tồn tại lỗ hổng, gió thổi qua sẽ phát ra tiếng quỷ khóc.

Bích Linh Lung ân một tiếng, dựa vào người hắn không nói thêm gì nữa.

Tổ An thì hỏi thăm Mị Ly:

- Hoàng Hậu sư phụ, cái này không hợp lý, theo lý thuyết nơi này hẳn là Tần Vương xây, lấy tính tình trên trời dưới đất duy ta độc tôn kia của hắn, làm sao có thể cho Từ Phúc lập tượng, còn khắc văn tự kiêu ngạo như vậy? Chẳng lẽ miếu này là Từ Phúc xây?

Mị Ly cau mày:

- Doanh Chính xác thực không có khả năng cho người khác tạo pho tượng như vậy, còn Từ Phúc... Nơi này là tổ địa của các đời Tần Vương, hắn làm sao có cơ hội tới xây.

- Điều này cũng đúng.

Tổ An gật đầu.

- Bất quá vấn đề đến, đã không thể nào là Tần Vương xây, cũng không phải Từ Phúc xây, vậy ai xây đây.

Hai người đều rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Bích Linh Lung:

- Không muốn!

Tổ An giật mình:

- Ngươi làm sao vậy?

Lúc này hắn mới phát hiện đối phương lại tựa ở trong ngực hắn ngủ, xem ra hẳn là do nguyên khí hao tổn quá lớn, lại thêm trong khoảng thời gian này tinh thần một mực khẩn trương dẫn đến.

Tổ An cũng không đánh thức nàng, để nàng ngủ thoải mái hơn, liền ôm nàng ngồi xuống ở dưới ụ đất bên cạnh, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng an ủi.

Cảm nhận được thân thể nàng thỉnh thoảng run rẩy, cũng không biết nàng đang mơ ác mộng gì.

Hắn đang muốn tiếp tục trao đổi với Mị Ly, thanh âm của Bích Linh Lung lại vang lên lần nữa:

- Đau...

Giờ phút này thanh âm của nàng không có lão luyện và cao ngạo như ngày bình thường, thay vào đó là một loại yếu đuối và bất lực.

Tổ An gọi nàng vài tiếng, nàng hoàn toàn không có thanh tỉnh, bàn tay nhẹ nhàng dán lên lưng nàng, nguyên khí ấm áp không ngừng đưa vào trong cơ thể, như vậy có thể tẩm bổ thân thể nàng, hi vọng loại ấm áp này có thể giúp nàng xua tan ác mộng.

Cách không bao lâu, bỗng nhiên Bích Linh Lung mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Đau, nhẹ chút, A Tổ, ta vẫn còn...

Tổ An:

- ...

Mị Ly xoay đầu lại, cười như không cười nói:

- Nữ nhân này ở trong mộng tựa hồ đang cùng ngươi làm chuyện gì đó.

Tổ An còn chưa kịp trả lời, Bích Linh Lung đã từ từ mở mắt, nhìn Tổ An đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó con ngươi mỹ lệ sắp chảy ra nước.

Nàng không ngừng ở trong ngực Tổ An vặn vẹo thân thể, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Tổ An, sau đó chậm rãi dời xuống dưới, một đường phất qua cổ hắn, lồng ngực...

- Nữ nhân này phát xuân?

Mị Ly hừ một tiếng, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, một bộ chuyên tâm xem xét cổ miếu, lười nhìn bọn hắn làm sự tình lung ta lung tung.

Cảm nhận được thân thể trong ngực co dãn kinh người, Tổ An chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng chuyển di lực chú ý hỏi:

- Ngươi tỉnh rồi?

Bích Linh Lung ân một tiếng, thanh âm mềm mại đáng yêu:

- Vừa rồi ngươi ở trong mơ làm như thế với người ta, còn không biết xấu hổ hỏi ta.

Tổ An:

- ...

Sự tình trong giấc mộng liên quan gì tới ta?

Bất quá không thể không nói, nữ nhân trời sinh chính là yêu tinh, giống Bích Linh Lung, loại ngày thường nghiêm túc, kết quả một khi dụ hoặc, sẽ tự nhiên thiên thành như vậy.

Mắt to ngập nước, thân thể co dãn tràn ngập nhiệt ý, thanh âm mềm mại đáng yêu, dường như tất cả đều đang mời gọi.

Vốn Tổ An vừa dùng Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện thân thể ba lần, bây giờ dương khí trong cơ thể đã đạt đến đỉnh phong, bị nàng dẫn dụ như thế, toàn thân lập tức cứng ngắc.

Cảm nhận được lực áp bách khiến người ta ngạt thở, sắc mặt của Bích Linh Lung càng đỏ, nàng ôn nhu nói:

- A Tổ, ta đã nghĩ rõ ràng, Hoàng Đế muốn đuổi giết chúng ta, chúng ta thoát được mùng một, trốn không qua mười lăm, chờ hoảng sợ không chịu nổi một ngày trốn đông trốn tây, không bằng nắm chặt thời gian vui vui sướng sướng qua mỗi một ngày.

Tổ An khó khăn nuốt nước miếng:

- Ngươi có ý gì?

Đôi mắt đẹp ngập nước của Bích Linh Lung liếc hắn một cái, trong nháy mắt đó dáng vẻ câu hồn đoạt phách:

- Ta cũng không phải không biết tâm tư của ngươi, trước đó ngươi cố ý dùng ta làm hắn tức giận, những lời kia hiển nhiên cũng là ý tưởng chân thật của ngươi?

Bị chọc thủng ở trước mặt, Tổ An cũng có chút xấu hổ.

Môi đỏ của Bích Linh Lung nhích lại gần:

- Tuy chúng ta đánh không lại hắn, nhưng có thể trả thù hắn, không phải sao?

Lại nói một bên khác, trong sa mạc, Triệu Duệ Trí hắt hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên, nhịn không được hỏi:

- Hà Lệ, có phải trên trần nhà có một đạo lục quang không?

Nguyên lai đám người bọn họ ở trong sa mạc cùng những oán linh bò cạp kia chiến đấu rất lâu, sau cùng trong lúc vô tình rơi vào một vòng xoáy cát chảy.

Chương 1531: Kết tóc thụ trường sinh (2)

Lấy tu vi của Triệu Duệ Trí tự nhiên không có khả năng bị cát chảy vây khốn, bất quá thời điểm tử sĩ của Tề Vương phủ giãy giụa, trong lúc vô tình lộ ra một số tường thành trong cát chảy, lúc này hắn mới ý thức được dưới cát chảy chôn giấu một di chỉ cổ thành.

Dù sao sa mạc mênh mông bát ngát này quá không bình thường, hắn dự cảm trong này có đồ vật mình cần.

Thế là mang theo mọi người tiến vào di chỉ cổ thành.

Bất quá vừa tiến đến cửa lớn, bọn hắn đã ăn thiệt thòi không nhỏ, người dò đường vừa mở cửa thành, bên trong bỗng nhiên xuất hiện biển lửa, dù Triệu Duệ Trí ra tay cực nhanh dập tắt biển lửa, nhưng hai người dò đường cũng đã bị đốt thành than cốc.

Có loại biến cố này, tất cả mọi người đều rất tập trung tinh thần.

Sau đó ở trong di chỉ gặp phải các loại cơ quan bẫy rập, nhưng những người này vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại thêm Triệu Duệ Trí áp trận, rất nhanh đều hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Cuối cùng đám người đi tới trong đại sảnh trống trải, ngược lại phát hiện một ít gì đó, nhưng những vật này hoàn toàn vô dụng với Triệu Duệ Trí.

Không có tìm được manh mối liên quan tới trường sinh, trong lòng Triệu Duệ Trí vốn bực bội, sau đó nhìn thấy lục vân trên đỉnh đầu, hắn không khỏi dâng lên cảm giác tức giận.

Tuy Hà Lệ nói không có thấy xanh biếc gì, nhưng hắn vẫn suy nghĩ không thông suốt.

Hắn trực tiếp ngẩng đầu vung một chưởng, bàn đá trên trời bị đánh nát, rất nhiều cát chảy vọt xuống.

Người trong điện vội vàng né tránh, đúng lúc này, bỗng nhiên có người kêu lên:

- Mau nhìn, có một tấm bia đá!

Triệu Duệ Trí cũng chú ý tới, tấm bia đá to lớn kia là từ trong cát chảy rơi xuống, thân hình hắn lóe lên, đã xuất hiện ở bên cạnh bia đá, cát chảy thì bị một cỗ khí kình vô hình ngăn cản.

Hắn liếc nhìn Hà Lệ:

- Đi chắn lỗ thủng.

Nếu như bỏ mặc không quan tâm, đại điện này rất có thể sẽ bị cát chảy lấp đầy.

Hà Lệ phiền muộn, ngươi đánh ra lỗ thủng, để ta đi chắn, ta làm sao xui xẻo như vậy.

Có điều hắn không dám oán giận, vội vàng bay lên, dùng lưng đè vào lỗ thủng, tứ chi chăm chú bám trần nhà, dùng thân thể ngăn trở cát chảy.

Cát chảy vô cùng vô tận tràn xuống, áp lực cực kỳ lớn, dù hắn là Cửu phẩm đỉnh phong cũng gánh không được, chỉ có thể khẩn cầu Hoàng Đế nhanh giải quyết, sau đó mọi người rút lui khỏi nơi này.

Lúc này Triệu Duệ Trí đang nhìn bia đá trước mắt, tấm bia đá này cũng không biết làm bằng vật liệu gì, toàn thân xanh biếc, trước sau có rất nhiều văn bi mơ hồ không rõ, chỉ còn lại mấy câu.

Những văn tự kia cực kỳ cổ quái, bất quá Triệu Duệ Trí học cứu thiên nhân, từng ở trong một số điển tịch thượng cổ gặp qua kiểu chữ tương tự.

Hắn chậm rãi thì thầm:

- ... Hỗn loạn ta ngồi Huyền Vân, mở rộng Thiên Môn; mặt trời về Kim Khuyết, nam tinh lượn quanh Ngọc Hành; lọng che mây tím, nhã âm lượn lờ; người nào có thể phá, kết tóc thụ trường sinh...

- Trường sinh!

Nhìn thấy hai chữ sau cùng, hô hấp của hắn thoáng cái dồn dập lên.

Vốn trải qua sự tình Dao Trì Tiên Đào giả trước đó, Triệu Duệ Trí có chút thất vọng với truy cầu trường sinh, chẳng qua hiện nay lại nhìn thấy, hắn không khỏi lên tinh thần.

Hắn vội vàng nhìn ý tứ mấy câu kia.

“Hỗn loạn ta ngồi huyền vân, thiên môn mở rộng”, ý tứ hẳn là thừa lúc mây đen, thiên môn mở rộng.

Hắn nghĩ tới trước đó không lâu long trời lở đất, càn khôn đảo ngược, khắp nơi đều là mây đen tia chớp, về sau ba Tiên Sơn hiện lên, hẳn là miêu tả tình hình lúc đó.

Nhưng vài câu phía sau "mặt trời về Kim Khuyết, nam tinh lượn quanh Ngọc Hành; lọng che mây tím, nhã âm lượn lờ; người nào có thể phá, kết tóc thụ trường sinh..." đến cùng có ý gì đây?

Hắn nhớ mang máng ở trên sách cổ thấy qua chữ Ngọc Hành, tựa như là tên vì sao nào đó, tuy không hiểu nội dung nhiều, nhưng phỏng đoán mấy câu nói kia hẳn là miêu tả một loại tinh tượng nào đó.

Chẳng lẽ phải thỏa mãn tinh tượng đối ứng mới có thể được trường sinh?

Sắc mặt của Triệu Duệ Trí thay đổi mấy lần, hắn tự nghĩ vô địch khắp thiên hạ, mặc kệ bất luận việc khó gì hắn cũng có nắm chắc làm được, dù trước đó long trời lở đất hắn cũng rất bình tĩnh, nhưng hôm nay hắn thật có chút tuyệt vọng.

Phải chờ tinh tượng đặc biệt, hắn làm sao có năng lực ảnh hưởng tinh tượng trên trời?

Theo hắn biết, một ít tinh tượng đặc biệt, rất nhiều năm mới có thể xuất hiện một lần, ngắn thì mấy chục năm, lâu thì mấy ngàn hơn mười ngàn năm, tuyệt đối không phải sức người có thể khống chế.

Hà Lệ cảm nhận được khí tức cuồng bạo tứ tán, hiển nhiên là tâm tình của Hoàng Đế không quá ổn định, hắn nhất thời kinh hãi, vội vàng nói:

- Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng!

Triệu Duệ Trí lạnh lùng liếc nhìn hắn:

- Có việc gì vui?

Bị ánh mắt của hắn đảo qua, Hà Lệ cảm giác như rơi vào trong hầm băng, hắn không chút hoài nghi, nếu mình không thể nói ra cái gì, đối phương sẽ diệt hắn.

Hắn nuốt nước miếng, vội vàng nói:

- Bí cảnh này ở Quốc Lập Học Viện nhiều năm như vậy cũng không có dị thường, kết quả Hoàng Thượng vừa đến liền càn khôn đảo ngược, bí cảnh mới hiện lên, hiển nhiên Hoàng Thượng là người hữu duyên, “hỗn loạn ta ngồi Huyền Vân, Thiên Môn này mở rộng” không phải là sự tình trước đó chúng ta trải qua sao, phía trước đã xác minh, những tinh tượng đằng sau hơn phân nửa cũng sẽ nghiệm chứng, Hoàng Thượng ngài tới đúng lúc, hiển nhiên trường sinh chi đạo này là đang chờ Hoàng Thượng.

Vừa rồi hắn nghe Triệu Duệ Trí đọc những văn bi kia, thân là Cửu phẩm đỉnh phong, hắn tự nhiên không phải kẻ ngu dốt, thêm chút phân tích đã biết ý tứ, tuy không hiểu nên giải mã như thế nào, nhưng dùng để vuốt mông ngựa lại đầy đủ.

Chương 1532: Tất cả đều phải chết

Nghe hắn nói, Triệu Duệ Trí không khỏi mừng rỡ, cười lên ha hả:

- Không tệ không tệ, tinh tượng mấy câu nói kia miêu tả hơn phân nửa cũng là chỉ hiện tại, ha ha ha...

Hà Lệ cười làm lành, nhưng trong lòng thì lạnh lẽo, tuy xác minh tinh tượng, nhưng đến cùng ai là người hữu duyên còn không nhất định đâu, phải biết chúng ta nhiều người như vậy cùng một chỗ tiến đến, hừ, ta nói không chừng có cơ hội tìm được phương pháp trường sinh, đến thời điểm đó bông hoa quỷ dị trên người, còn có Hoàng Đế, nhằm nhò gì.

Triệu Duệ Trí tinh thần phấn chấn:

- Tốt, nếu bí mật nơi này chúng ta đã thăm dò, vậy tiếp tục xuất phát!

Nói xong đi đầu ra di chỉ cổ thành, trở lại trên sa mạc, hắn nhìn ra xa, nghĩ thầm cũng không biết hiện tại Tổ An và Bích Linh Lung đang làm gì?

Hừ, hơn phân nửa là bị oán linh và các loại cơ quan bẫy rập giết chết, cũng coi như tiện nghi bọn họ.

Lúc này một bên khác, Tổ An không biết mình nên làm cái gì, thậm chí không biết làm sao.

Bích Linh Lung như con mèo nhỏ phát tình, không ngừng hôn hít gương mặt hắn, ngửi hương khí trên người nàng, Tổ An cảm thấy toàn thân sắp nổ tung.

Chẳng qua hiện nay hắn không phải loại newbie không có kinh nghiệm, tuy thân thể phản ứng kịch liệt, nhưng trong lòng có chút lo nghĩ, hắn vội vàng nhìn về phía Mị Ly:

- Hoàng Hậu sư phụ, mau giúp ta nhìn xem, có phải nàng xảy ra vấn đề hay không?

Mị Ly vốn giả bộ như xem xét manh mối trong miếu, thực tế lại dựng thẳng lỗ tai nghe lén, khóe môi hơi giương lên, có điều rất nhanh bị che giấu:

- Chậc chậc chậc, tới bây giờ ngươi mới nhìn ra nàng có vấn đề?

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Tổ An thoáng đẩy giai nhân trong ngực ra, vừa nhìn về phía Mị Ly, nhưng vào tay đều là ôn hương nhuyễn ngọc, nhiều lần xém chút để lý trí của hắn sụp đổ.

Mị Ly lắc đầu:

- Không rõ ràng, bất quá nhìn tình huống của nàng hẳn là trúng độc, bởi vì ngươi tu luyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, bây giờ đã bách độc bất xâm, cho nên mới không có việc gì.

- Trúng độc?

Tổ An nhớ lại vừa rồi vào miếu, tựa hồ không động đồ vật gì, làm sao lại trúng độc?

Chờ chút!

Bỗng nhiên trong lòng hắn sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía những cây đuốc ở hai bên, chỉ thấy những cây đuốc kia thiêu đốt ẩn ẩn tản ra khói xanh hơi mờ.

Vừa rồi sau khi đi vào, bởi vì ánh sáng bên trong quá mờ, hắn thi triển Hỏa Diễm Đao nhen nhóm những đế cắm nến này, lúc đó còn cảm thán cổ miếu rách nát, nhưng dầu hỏa trong đế nến lại vẫn có thể sử dụng.

Hiện tại ý thức được vấn đề hơn phân nửa nằm ở chỗ này, sau đó vội vàng ôm Bích Linh Lung phóng lên trời, bay ra ngoài.

Lúc này bốn phía lại truyền tới từng thanh âm giống như tiếng quỷ khóc, nghe cực kỳ khiếp người.

- Đến cùng người nào giả thần giả quỷ?

Tổ An quát lên, liếc nhìn bốn phía, đáng tiếc trừ những cỏ dại theo gió lắc lư, thì không nhìn thấy bất luận người nào.

Hắn nhướng mày, trực tiếp thi triển Ngọc Tông, nỗ lực khống chế động vật ở xung quanh giúp đỡ kiếm tra.

Đáng tiếc hắn ngạc nhiên phát hiện, xung quanh không có bất kỳ động vật gì!

Đừng nói chim, chuột… thậm chí ngay cả côn trùng cũng không có.

Nghĩ tới đây, trái tim hắn nhất thời trầm xuống, vừa rồi ở đầm lầy có rất nhiều oán linh, không có động vật là rất bình thường, nhưng địa phương này thực vật um tùm như thế, lại không có một vật sống, thật quá quỷ dị.

- Sao lại đi ra ngoài?

Bên ngoài không khí mới mẻ, lại thêm Tổ An hét to, Bích Linh Lung vốn ở trong ngực hắn uốn qua uốn lại nhất thời giật mình, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Tổ An thừa cơ lấy ra Thanh Tâm Tĩnh Khí Đan cho nàng ăn, vừa giúp nàng luyện hóa dược lực, vừa giải thích nói:

- Vừa rồi ở trong miếu ngươi trúng độc.

Dược tính dần dần tản ra, trong mắt Bích Linh Lung nhiều một tia thanh minh:

- Trúng độc?

Bởi vì vừa rồi động tình, khuôn mặt nàng vốn đỏ bừng, bây giờ lấy lại tinh thần, thì càng thêm nóng hổi.

Tuy vừa rồi nàng trúng độc, nhưng không có đánh mất trí nhớ, nghĩ tới vừa rồi mình ở trong ngực đối phương phong tao dẫn dụ, Bích Linh Lung liền hận không thể có một cái lỗ chui vào.

- Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ?

Nàng thật phát điên, hận không thể đưa tay vò tóc, bất quá lý trí ngăn nàng lại.

Nàng hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định nói:

- Vừa rồi trúng độc phát sinh cái gì? Ta... không có làm cái gì chứ?

Tổ An biết tính tình của nàng, nếu biết rõ hơn phân nửa sẽ xấu hổ muốn chết, đâu dám nói cho nàng chân tướng, vội vàng đáp:

- Không có gì, ta ý thức được ngươi trúng độc thì lập tức chạy ra ngoài.

Mị Ly nhịn không được trợn mắt:

- Nữ nhân này thật biết diễn kịch.

- Có ý gì?

Tổ An sững sờ.

Mị Ly cười híp mắt nói:

- Nếu nàng thật không nhớ rõ sự tình trước đó phát sinh, phản ứng đầu tiên là hỏi ngươi có làm cái gì với nàng hay không, kết quả hỏi lại là nàng có làm cái gì hay không, thú vị.

Tổ An:

- ...

Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người, hơn nữa hiểu nữ nhân xinh đẹp nhất vĩnh viễn cũng là nữ nhân xinh đẹp.

Đúng lúc này, không khí xung quanh truyền đến tiếng quỷ khóc càng ngày càng vang, thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng người.

- Chết... Tất cả đều phải chết... Kiệt kiệt kiệt kiệt...

Thanh âm không lưu loát, dường như rất nhiều năm không có nói chuyện, hơn nữa âm tiết cũng cổ quái, nếu không phải Tổ An phản ứng nhanh, thậm chí nghe không hiểu nó nói cái gì.

Theo mấy câu nói kia vừa dứt, cỏ dại trên mặt đất bỗng nhiên thấy gió thì lớn, vốn chỉ cao bằng một người, cơ hồ nháy mắt đã dài đến đỉnh miếu, như vô số xúc tu bạch tuộc xoắn tới hai người.

- Cái quỷ gì?

Tổ An giật mình, dù kiếp trước hắn ngẫu nhiên cũng sẽ "thưởng thức" một vài con mực săn mồi, bất quá khi mình thành đối tượng công kích của xúc tu, thì không có khiến người ta vui vẻ như vậy.

Chương 1533: Hiện thân

Mũi chân của hắn điểm một cái, vội vàng mang theo Bích Linh Lung tránh đi, tránh thoát xúc tu... ách không đúng, là cỏ dại vây bắt.

Bất quá bên ngoài khắp nơi đều là cỏ dại, tất cả cỏ dại đều điên cuồng sinh trưởng, hai người căn bản không có chỗ tránh.

Bích Linh Lung cũng rút ra bội kiếm chém những cỏ dại kia, bảo kiếm của Thái Tử Phi tự nhiên là vô cùng sắc bén, cỏ dại bị chặt thành hai đoạn, nhưng cái này căn bản không có cách ngăn cản những cỏ dại kia.

Bời vì tốc độ sinh trưởng của chúng quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua tốc độ bị chém đứt.

Đối mặt cỏ dại vô cùng vô tận, tốc độ của Bích Linh Lung nhanh chóng chậm lại, sau đó bên cạnh bỗng nhiên duỗi ra hai cây cỏ dại cuốn lấy cánh tay nàng.

Thân hình nàng trì trệ, trong chớp mắt trì hoãn, cánh tay khác, còn có hai chân cũng bị cỏ dại cuốn lấy.

Nàng kinh hô, cả người mất đi trọng tâm, thoáng cái bị những cỏ dại kia kéo tới giữa không trung, tứ chi bị mở, bày ra hình chữ đại cực kỳ xấu hổ.

Càng nhiều cỏ dại thừa cơ trào lên, dọc theo hai chân uốn lượn, rất nhanh đã kéo dài đến đùi.

Mặt khác lại có cỏ dại theo cánh tay quấn quanh đến cổ, mắt thấy sắp bao phủ mặt nàng.

Những cỏ dại quỷ dị này siết thân thể nàng có lồi có lõm, ngày bình thường nàng ăn mặc nghiêm cẩn, bây giờ lại toát ra mị hoặc phong tình.

Bích Linh Lung nào trải qua sự tình như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa sợ, đầu óc trống rỗng.

Tổ An thấy thế giận dữ, muốn chơi cái này cũng là ta và nàng chơi nha!

Hỏa Diễm Đao chém ra, trực tiếp chặt đứt cỏ dại trói buộc Bích Linh Lung, ngọn lửa lan tràn, cơ hồ trong nháy mắt đã đốt sạch cỏ dại trên người nàng.

Vốn những cỏ dại này là thiên địa dị chủng, không sợ phàm hỏa, nhưng Hỏa Diễm Đao là sử dụng Hỏa Phượng thi triển, Phượng Hoàng Chi Viêm thuần chủng, những cỏ dại kia làm sao chịu được.

Tựa hồ cảm nhận được thiêu đốt thống khổ, xung quanh vang lên từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, cỏ dại vốn đang sinh trưởng tốt bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng co trở về.

Bích Linh Lung từ trên trời rớt xuống, mũi chân của Tổ An điểm một cái, bay qua ôm lấy nàng:

- Ngươi không sao chứ?

- Không có... Không có việc gì.

Hôm nay số lần Bích Linh Lung đỏ mặt còn nhiều hơn cả đời gọp lại, vừa rồi những cỏ dại đáng giận kia quấn nàng quá xấu hổ, để cho nàng không có mặt mũi gặp Tổ An.

Tổ An an ủi:

- Không có việc gì, thực ra nhìn rất đẹp.

Bích Linh Lung nghe nói như thế, hận không thể xông lên hung hăng cắn hắn một cái, bất quá nghĩ lại, dù sao trên người mình, cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn đều bị hắn nhìn sạch, như vậy vừa rồi tựa hồ cũng không có gì...

Lúc này Tổ An lại quay đầu nhìn về một hướng khác:

- Chờ ta tìm ra quái vật khi dễ ngươi, để ngươi trút giận!

Nói xong bàn tay hắn dấy lên Hỏa Diễm Đao khổng lồ, trực tiếp vỗ tới, vừa rồi hắn đã chú ý, những cỏ dại kia đều từ cùng một phương hướng co lại.

Oanh… hỏa diễm đao bổ ra một khe lớn, một bóng đen từ bên trong nhảy ra, không ngừng đập ngọn lửa trên người.

- Tinh Linh? Thụ Nhân?

Tổ An kinh ngạc, bởi vì ngoại hình của đối phương có chút giống sinh vật hình người.

Lúc trước trên đầu Tuyết nhi cũng có rất nhiều dây mây có thể công kích, thủ đoạn có chút giống gia hỏa này.

Bất quá Tuyết nhi đẹp như vậy, người quái dị trước mắt là ai?

Từ ngoại hình rất khó nói nó là người, toàn thân mọc ra tóc xanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tứ chi.

- Ôi ôi ôi...

Nó đập ngọn lửa trên người xong, sau đó tràn ngập cừu hận nhìn Tổ An.

Đến từ Hàn Chung, điểm nộ khí +111 +111 +111...

- Hàn Chung?

Nhìn cái tên ở trong hệ thống, Tổ An giật mình, thật là người.

- Cái gì? Ngươi nói hắn tên Hàn Chung?

Mị Ly tự nhiên biết hệ thống của hắn có thể thu thập hồn lực ba động, cho nên tuyệt đối sẽ không nhận sai người.

- Đúng vậy, làm sao thế?

Thấy biểu lộ của nàng có chút kinh ngạc, sắc mặt Tổ An cổ quái.

- Ngươi đừng nói ngươi nhận biết quái vật này nha?

Ánh mắt của Mị Ly phức tạp:

- Ngươi quên trước đó ta nói, thời điểm Doanh Chính cầu thuốc trường sinh bất lão, thuật sĩ thiên hạ nghe tin hành động, nổi danh nhất có bốn người, trừ Từ Phúc, còn có Lô Sinh, Hầu Sinh, cùng với... Hàn Chung.

Tổ An:

- ? ? ?

Hắn là giật mình thật, Hàn Chung làm sao có thể ở chỗ này, hơn nữa làm sao có thể một mực sống đến bây giờ.

- Chẳng lẽ Hàn Chung là Yêu tộc?

Tổ An rất khó liên hệ quái vật trước mắt với một nhân loại.

- Không.

Mị Ly lắc đầu.

- Hắn là nhân loại. Bất quá năm đó Hàn Chung hành động có chút cổ quái, tương truyền hắn dùng Xương Bồ Thụ 30 năm, sau đó toàn thân mọc tóc xanh. Từ đó đã gặp qua là không quên được, hơn nữa thủy hỏa bất xâm.

- Toàn thân mọc tóc xanh, cũng không đến mức lớn như thế nha?

Tổ An nghĩ đến vừa rồi cây cỏ bay múa đầy trời, mình dùng Hỏa Phượng chi viêm đốt nhiều như vậy, hiện tại trên người hắn còn nhiều lông như thế, có thể nghĩ không hợp thói thường như thế nào.

- Năm đó không có nhiều như vậy, khả năng là do thời gian dài.

Mị Ly đánh giá quái vật kia, trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Lúc này Mị Ly nói:

- Ta biết vừa rồi cô nàng kia trúng độc gì, Hàn Chung quanh năm dùng Xương Bồ Thụ, mà Xương Bồ Thụ có độc, những cỏ dại này cũng lấy Xương Bồ Thụ chiếm đa số, sau khi trúng độc có thể khiến người ta sinh ra ảo giác mãnh liệt, bất quá không có hiệu quả như xuân dược, sau khi cô nàng kia trúng độc, lại ở trong huyễn cảnh phát xuân, xem ra sâu trong nội tâm nàng chính là nghĩ như vậy, bị ảo giác phóng đại mà thôi.

Tổ An nhịn không được nhìn Bích Linh Lung, nhìn không ra nha, ngày thường một bộ cao ngạo lãnh đạm, vậy mà vụng trộm thèm thân thể của ta?

Chương 1534: Ai cũng không sống

- Ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì?

Nữ nhân trời sinh mẫn cảm, lập tức để Bích Linh Lung thấy không được tự nhiên.

- Không có gì.

Tổ An cười cười.

- Về sau ngươi muốn ta cứ nói thẳng, không cần áp lực sâu như vậy.

Bích Linh Lung:

- ...

Lúc này Hàn Chung gầm thét xông lại, bàn tay vung lên, mang theo uy thế không thua gì Tông Sư.

Tổ An biến sắc, đưa tay ngăn chặn, phanh một tiếng, hắn lui lại hơn trượng, Hàn Chung cũng ngã bay ra sau.

Cảm nhận được trên cánh tay run lên, Tổ An âm thầm kinh hãi, lấy thực lực của đối phương, thật đánh nhau còn không xử lý tốt, vạn nhất dẫn Hoàng Đế tới thì phiền phức.

Hắn mở miệng nói:

- Hàn Chung! Chúng ta có thể trò chuyện một chút.

Quái vật hình người đứng lên, đang muốn nhào tới lần nữa, nghe được cái tên này nhất thời sửng sốt.

- Hàn... Chung...

Thanh âm của hắn rất không lưu loát, phảng phất như quá lâu chưa từng nói chuyện, dẫn đến quên nên nói như thế nào.

Hai tay của hắn ôm đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ:

- Hàn... Chung là ai, ta là ai? A a a...

Hắn điên cuồng vung đầu, còn không ngừng lấy tay nện, rất nhanh trên đầu đã máu me đầm đìa.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu:

- Trường sinh... Không, đều chết, đều phải chết...

Vừa dứt lời, hắn liền tức giận nhào tới.

Tổ An phiền muộn, làm nửa ngày vẫn phải đánh sao.

Bởi vì đối phương nói rõ là Mộc thuộc tính, nên hắn trực tiếp thi triển Hỏa Diễm Đao, quả nhiên để đối phương bị quản chế khắp nơi.

Hai người giao thủ một trận, Mị Ly ồ lên:

- Không đúng, tựa hồ hắn chỉ còn lại bản năng chiến đấu, không có sử dụng các loại chiến kỹ, bằng không lấy tu vi của hắn năm đó, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ.

Tổ An cũng cảm nhận được, đối phương chỉ như dã thú chiến đấu, thậm chí ngay cả Hung thú cũng không sánh bằng, Hung thú còn có các loại kỹ năng thiên phú nha.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Mị Ly bay ra, tay ngọc đâm trúng đại huyệt của đối phương.

Hàn Chung không cam lòng gào rú, sau đó ngã ở trên mặt đất.

Tổ An giật mình nhìn Mị Ly:

- Ngươi lại ra tay giúp ta.

- Ta không phải giúp ngươi, mà là có chuyện muốn hỏi hắn.

Mị Ly nói xong, trực tiếp hiện thân ra, đứng ở trước mặt Hàn Chung.

- Hàn Chung, ngươi còn nhận ra ta không?

Bích Linh Lung đang kỳ quái vì sao quái vật kia đột nhiên ngã xuống, lại nhìn thấy trước mắt trống rỗng xuất hiện một nữ tử váy đỏ mỹ lệ, đôi mắt nhất thời trợn thật lớn.

Vốn lấy thực lực của Hàn Chung, Mị Ly muốn khống chế hắn không có dễ dàng như vậy, chẳng qua hiện nay nàng là linh hồn thể, Hàn Chung không biết nàng tồn tại, lại thêm lực chú ý của hắn ở trên người Tổ An, lúc này mới bị điểm trúng.

Nhìn thấy Mị Ly bỗng nhiên xuất hiện, Bích Linh Lung chấn kinh, nàng phản ứng đầu tiên tưởng này là nữ quỷ, thế nhưng trên đời có nữ quỷ xinh đẹp như thế sao?

Hơn nữa đối phương trong lúc lơ đãng toát ra cao ngạo và quý khí, để cho nàng say mê không thôi.

Loại khí chất này là mục tiêu nàng từ nhỏ nỗ lực, vốn cho rằng mình đã đạt tới, nhưng lần này trong bí cảnh tao ngộ các loại sự tình chật vật, tâm thái chập trùng để cho nàng minh bạch mình còn kém xa lắm.

Nàng vô ý thức dựa vào bên người Tổ An:

- A Tổ cẩn thận, ta nghe nói quỷ áo đỏ là lợi hại nhất hung ác nhất trong các loại quỷ.

Mị Ly nghe vậy xoay đầu lại:

- Xú nha đầu, có tin ta biến ngươi thành quỷ trước hay không?

- A?

Bích Linh Lung giật mình, không nghĩ tới đối phương còn có thể nói chuyện, dựa theo hệ thống tu hành mình biết, loại quỷ này đều là tồn tại thông thiên.

Nơi này có oán linh, có quái vật lông dài, bây giờ ngay cả lệ quỷ cũng xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng.

Tổ An cười an ủi:

- Yên tâm đi, nàng là người một nhà.

- Người mình?

Bích Linh Lung trừng to mắt.

- Ngươi ngay cả quỷ cũng ngủ?

Ở trong nhận thức trước kia của nàng, Tổ An là hoa tâm đại củ cải, bên người hồng nhan tri kỷ đông đảo, bây giờ nghe đối phương nói nữ quỷ váy đỏ xinh đẹp kia là người nhà, nàng phản ứng đầu tiên là bọn họ đã lăn giường.

- Khụ khụ.

Tổ An vội vàng che miệng nàng lại, nhìn Mị Ly cả người bốc lên "khói đen".

- Không được nói lung tung, nàng là bằng hữu của ta...

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Mị Ly, hắn vội vàng đổi giọng:

- Ách, cũng coi như sư phụ ta.

Mị Ly hừ lạnh:

- Sư phụ thì sư phụ, cái gì gọi là coi như?

- Sư phụ?

Bích Linh Lung cũng lấy lại tinh thần, nghĩ tới biểu hiện của mình vừa rồi, lập tức xấu hổ không gì sánh được.

Có chút chột dạ thi lễ:

- Sư phụ tốt, vừa rồi có chỗ đắc tội, mong sư phụ đừng nên trách.

Mị Ly trực tiếp liếc mắt:

- Còn chưa vào cửa đâu, đừng có kêu loạn.

Bích Linh Lung ngây người, trong lúc nhất thời xấu hổ không thôi, nàng cũng không có nghĩ rõ ràng tại sao mình ma xui quỷ khiến đi gọi sư phụ, ai nha, thật xấu hổ.

Tổ An cười cười, kéo tay nàng an ủi.

Bích Linh Lung lập tức thu tay về, cũng không biết là giở tính trẻ con hay quẫn bách.

Lúc này Mị Ly đã quay đầu lại nhìn Hàn Chung, thấy ánh mắt hắn đục ngầu, không khỏi nhướng mày:

- Nói chuyện!

Hàn Chung ngẩng đầu nhìn nàng, mới đầu còn không có phản ứng gì, có điều rất nhanh tựa hồ nhớ ra cái gì, biểu lộ trở nên kinh khủng:

- Quỷ, quỷ a!

Nếu không phải bị khống chế huyệt đạo, chỉ sợ hắn đã liều mạng bỏ chạy.

Mị Ly:

- ...

Hôm nay thật là xuất sư bất lợi, lại bị người xem như quỷ.

Tuy bây giờ hình thức tồn tại của nàng xác thực rất giống quỷ hồn, nhưng dù thật như vậy, các ngươi cũng không thể nói khắp nơi nha.

Nàng ngồi xổm xuống, mặt xích lại gần hắn:

- Ngươi đã nhận ra ta là ai đúng không?

Chương 1535: Ai cũng không sống (2)

- Ngươi là Hoàng Hậu... Không đúng, Hoàng Hậu đã chết, ngươi không phải... A, tất cả mọi người đã chết... A a a...

Hắn lộ ra thần sắc điên cuồng, thống khổ ôm đầu.

- Hoàng Hậu?

Nghe được cái từ này, Bích Linh Lung kinh dị, lặng lẽ tới gần Tổ An hỏi.

- Sư phụ của ngươi là Hoàng Hậu?

- Ừm.

- Nàng là Hoàng Hậu nước nào? Trong thiên hạ còn có quốc gia nào có Hoàng Hậu phong thái như vậy?

- Ách, cái này khó mà giải thích, dù sao ngươi không biết những quốc gia này.

- Vậy vì sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

- Thực ra nàng một mực ở bên cạnh ta, chỉ là ngày bình thường không muốn gặp người sống, cho nên không hiện thân.

- Một mực ở bên cạnh ngươi? Đây chẳng phải sự tình của chúng ta đều bị nàng nhìn thấy?

Sắc mặt của Bích Linh Lung trắng bệch, vốn cho rằng đây chỉ là bí mật giữa hai người, bây giờ biết có người ở bên cạnh nhìn, cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm cho nàng hận không thể có một cái lỗ chui vào.

- Im miệng, các ngươi lại không có chính thức lên giường, xấu hổ cái gì chứ.

Mị Ly quay đầu trừng hai người, bộ dáng bị quấy rầy, sau đó quay đầu lại hỏi thăm Hàn Chung, đáng tiếc đối phương chỉ mơ hồ không rõ lầu bầu, đồng thời trả lời không có ý nghĩa.

Bích Linh Lung:

- ...

Nàng muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, không cách nào phản bác được.

Tổ An tiến đến bên người nàng:

- Không bằng chúng ta bổ khuyết, để cho nàng không lời nào để nói.

- Lăn!

Bích Linh Lung xì một cái, nàng biết gia hỏa này muốn khuyên mình, nhưng vì sao nhìn bộ dáng của hắn cần ăn đòn như vậy.

Lúc này Tổ An cũng nhớ tới chính sự, đi tới bên người Mị Ly:

- Thần trí của hắn đã mất, chỉ sợ không hỏi ra cái gì.

Mị Ly cau mày, bỗng nhiên hai tay kết thủ ấn phức tạp, sau đó một cái phù văn rườm rà xuất hiện, trực tiếp dán lên trán của Hàn Chung, biến mất không thấy gì nữa.

- Phù Văn Sư?

Bích Linh Lung nhìn hết thảy, nhịn không được giật mình, phải biết ở Đại Chu vương triều, tu sĩ như cá diếc sang sông, nhưng Phù Văn Sư lại tương đối thưa thớt, đặc biệt là Phù Văn Sư cao cấp, mỗi cái đều giống như quốc bảo.

Nhìn tốc độ kết ấn của nữ nhân này, còn có phù văn tinh mỹ rườm rà, tựa hồ lợi hại hơn tất cả Phù Văn Sư trước đó nàng gặp qua, cũng không biết Đại sư huynh ở Quốc Lập Học Viện so sánh được không...

Lúc này Hàn Chung ở trên mặt đất dừng lại gào rú như dã thú, ánh mắt dần dần trong suốt, hắn ngẩng đầu nhìn Mị Ly, có chút suy yếu nói:

- Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.

- Không cần cám ơn ta, sử dụng Hồi Quang Phản Chiếu Phù này, sinh mệnh của ngươi cũng rất nhanh đi đến phần cuối.

Mị Ly lạnh nhạt nói.

Tổ An nghe mà giật mình, chậc chậc chậc, Hoàng Hậu tỷ tỷ quả nhiên là thủ đoạn độc ác, bất quá loại hình tượng ngự tỷ tàn nhẫn xinh đẹp này, ta thích...

Hàn Chung chậm rãi lắc đầu:

- Bộ dáng người không phải người, quỷ không phải quỷ kia cũng không tính sống sót, đa tạ nương nương để cho ta giải thoát.

Mị Ly tùy ý ân một tiếng, hiển nhiên nàng không quá quan tâm tâm tình của đối phương, quan tâm hơn là chuyện khác:

- Vì sao ngươi có thể sống lâu như thế?

- Lúc trước chúng ta đi tìm Trường Sinh Bất Tử Dược cho bệ hạ, ta trải qua nhiều năm nghiên cứu, ở trong Tinh Linh tộc tìm được một loại thánh dược luyện chế thành đan, đáng tiếc bệ hạ lòng nghi ngờ nặng, để cho ta ăn trước, mới đầu còn tốt, nhưng không lâu lắm trên người ta mọc tóc xanh, sau đó thần chí càng ngày càng yếu, mặc kệ ta nghĩ hết biện pháp cũng không thể trì hoãn, cuối cùng ta liền thành bộ dáng người không phải người quỷ không phải quỷ, triệt để đánh mất thần chí, thành một quái vật...

Giọng nói của Hàn Chung rất bình tĩnh, như kể một sự tình không liên quan gì tới mình, hiển nhiên trải qua năm tháng dài dằng dặc để hắn coi nhẹ sinh tử.

Tổ An thì chú ý tới Tinh Linh tộc hắn nói, không nghĩ đến niên đại của bọn họ cũng có Tinh Linh tộc, xem ra Tần triều ở thời không này không phải Tần triều ở thế giới của ta.

Thực ra Hàn Chung tìm tới Tinh Linh tộc, con đường cũng không tính sai, lúc trước Kiều Tuyết Doanh thi triển bí pháp phân cho hắn một nửa sinh mệnh lực, nếu Tần Thủy Hoàng có thể tìm được một đống lớn Tinh Linh phân cho hắn một nửa sinh mệnh lực, ít gì cũng có thể sống mấy ngàn năm.

Có điều hắn nghĩ lại, Nửa Đời Duyên Phận là bí mật lớn nhất của Tinh Linh tộc, từ xưa đến nay không có mấy Tinh Linh Sứ dùng qua năng lực này, người ngoại tộc căn bản không biết bọn họ có năng lực như thế, nếu không sẽ mang đến họa diệt tộc.

Nghĩ tới đây trong lòng hắn ấm áp, Tuyết nhi xác thực tình thâm ý trọng với hắn, nói đến lâu như vậy không thấy, còn thật có chút nhớ nàng.

Lúc này Mị Ly tiếp tục hỏi thăm:

- Vậy vì sao ngươi lại ở chỗ này?

- Không biết, ta đã đánh mất rất nhiều trí nhớ...

Hàn Chung bất đắc dĩ lắc đầu.

- Vậy Doanh Chính thì sao, về sau tìm được thuốc trường sinh bất lão không?

Mị Ly lại hỏi.

- Không biết, chí ít ở thời điểm ta chưa mất đi thần chí, thì không có.

Hàn Chung thở dài.

- Trên đời nào có trường sinh bất tử, phương hướng của ta đã rất tiếp cận, đáng tiếc chỉ biến thành một quái vật mất đi thần chí, như thế coi như có thể một mực sống sót, cũng không tính là trường sinh bất lão...

Nói đến đây bỗng nhiên hắn biến sắc, ánh mắt nhìn Mị Ly biến thành kinh hãi:

- Vì sao nương nương ngươi...

Mị Ly trực tiếp đánh gãy hắn:

- Hiện tại là bản cung hỏi ngươi, không tới phiên ngươi hỏi. Đúng, vừa rồi bản cung thấy vị trí chủ thần trong miếu cung phụng lại là Từ Phúc, tại sao lại cung phụng hắn? Hơn nữa văn bia còn xưng Chí Tôn?

Chương 1536: 4560 năm

- Từ Phúc? Từ Phúc!

Hàn Chung đầu tiên là mờ mịt, sau đó bỗng nhiên che đầu, biểu lộ cực độ thống khổ.

- Ta không biết, ta không biết... Ha ha ha, các ngươi đều phải chết... Các ngươi đều phải chết... Ai cũng không sống được...

Mị Ly biến sắc, còn muốn hỏi gì, lại phát hiện thanh âm hắn im bặt, tỉ mỉ quan sát, thấy hắn đã tắt thở.

Theo Hàn Chung tử vong, bãi cỏ xung quanh vốn xanh mơn mởn trong nháy mắt khô héo, chỉ còn lại có một đống cỏ khô màu vàng.

Vừa rồi phóng tầm mắt nhìn tới, còn một mảnh sinh cơ dạt dào, sau một lát, chỉ còn lại hoang vu tĩnh mịch.

Dù mấy người kiến thức rộng rãi, cũng không nhịn được thổn thức.

Tổ An đậu đen rau muống nói:

- Hàn Chung kia thật lải nhải, trừ nói một đống lớn lời dọa người kiến tạo bầu không khí khủng bố, thì tin tức có ý nghĩa gì cũng không thấy.

Mị Ly cũng cau mày, Hàn Chung nói làm nội tâm nàng bịt kín một tầng bóng ma.

Bích Linh Lung thì len lén đánh giá Mị Ly, nàng rất hiếu kỳ nữ nhân thần bí đột nhiên xuất hiện kia, trong lòng có một bụng lời muốn hỏi Tổ An, đáng tiếc ở trước mặt Mị Ly, thực không biết làm sao mở miệng.

Đúng lúc này, trong miếu bỗng nhiên truyền đến thanh âm ầm ầm sụt lún.

Mấy người vội vàng đi vào xem xét, phát hiện rất nhiều pho tượng trong miếu ngã trái ngã phải, đặc biệt là vị trí chủ thần, trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn, làm pho tượng này trực tiếp rơi xuống.

- Trải qua năm tháng dài dằng dặc, Xương Bồ Thụ của Hàn Chung đã lớn đến đâu đâu cũng có, thậm chí xâm nhập vào nền móng của ngôi miếu này, hiện tại hắn chết, những quái thảo kia cũng chết héo, không chịu nổi trọng lượng của pho tượng, nên tạo thành sụt lún phạm vi nhỏ.

Mị Ly phân tích nói.

- A, phía dưới có cái gì sáng lóng lánh.

Bích Linh Lung mắt sắc, chỉ ở dưới lỗ thủng.

Mấy người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bức tượng đã ngã thành hai đoạn, đầu lâu rớt xuống, phảng phất như lạnh lùng nhìn mọi người, lộ ra cực kỳ quỷ dị.

Bất quá lúc này mọi người sẽ không chú ý, mà nhìn về phía địa phương phát sáng kia.

Cùng rơi xuống còn có cái bệ rùa lớn, bây giờ vỏ rùa đã nứt, một tia quang mang từ trong thân rùa bắn ra.

Mị Ly liếc nhìn Tổ An:

- Đi qua nhìn xem.

Tổ An có chút im lặng:

- Lấy tu vi của ngươi, muốn phá vỡ thạch quy kia là dễ như trở bàn tay nha.

- Sư có việc, đệ tử phục lao.

Mị Ly hừ một tiếng.

- Lại nói thân thể ngươi rèn luyện đến cường tráng như vậy, phải làm những sự tình này tiêu hao tinh lực, miễn cho cả ngày suy nghĩ lung tung.

Tổ An:

- ...

Bích Linh Lung ở một bên đỏ mặt, trước đó mặc dù nàng trúng độc, nhưng thần trí không có biến mất, còn nhớ thời điểm mình trêu chọc đối phương, thứ kia cứng rắn như sắt đâm vào khe mông của mình.

Tổ An bất đắc dĩ, đành phải đi qua phá thạch quy.

Dù thạch quy này chất liệu cứng rắn, nhưng lấy cường độ thân thể của hắn bây giờ, thậm chí không cần vận dụng nguyên khí, bằng vào lực lượng thân thể cũng có thể hoàn thành.

Chỉ thấy bên trong chỉnh chỉnh tề tề sắp xếp rất nhiều Dạ Minh Châu, mỗi viên to lớn, một tay rất khó cầm được.

Dù Bích Linh Lung ở hoàng cung nhìn quen bảo vật, cũng chưa thấy qua nhiều Dạ Minh Châu cực phẩm như vậy, hơn nữa cảm giác trên người chúng phát ra khí tức cổ quái, vừa nhìn đã biết bất phàm.

Tổ An cầm lấy cảm thụ một chút:

- Bên trong không có ẩn chứa thiên địa nguyên khí, mà là một loại khí tức rất kỳ quái, không biết có tác dụng gì.

- Không kiến thức.

Mị Ly hừ một tiếng.

- Hôm nay vi sư cho ngươi học một khóa, tương truyền Long có cửu tử, một cái trong đó tên Đà Long, da nó dùng làm trống, thanh âm có thể truyền trăm dặm. Mà Đà Long vạn tuổi, cuối cùng sẽ lột ra xác thành Long. Cái xác này có 81 sườn, đối ứng số lượng thiên địa, giữa mỗi sườn có một viên đại châu.

- Đại châu này rất khó sinh ra, nếu sườn không hoàn toàn trưởng thành, thì không thể lột xác, cũng không thể thành Long; nếu như bắt được nó, lấy da làm thành trống, thì trong sườn sẽ không thể sinh ra bảo châu; chỉ có 81 sườn tự mình sinh trưởng hoàn toàn, nó mới có thể lột xác thành Long.

- Trước đó trong hai câu từ kia nói vạn năm rùa tủy, không nghĩ tới là thật.

Bích Linh Lung nhanh chóng đếm xem, quả nhiên có 81 viên bảo châu, không khỏi bội phục nhìn nàng, mới đầu vốn có chút không thích nữ tử áo đỏ này, luôn cảm thấy tính công kích của nàng quá mạnh, tựa hồ không thân thiện với mình, nhưng vừa rồi nàng nói những thứ này, mình chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, đặc biệt thời điểm đối phương nói, trên mặt dào dạt tự tin và thong dong, để cho nàng cực kỳ say mê.

- Đà Long?

Tổ An kinh hãi, cái đồ chơi kia có thể sống vạn năm? Lại nói Long ở thế giới này cũng không sống được thời gian dài như vậy nha.

- Những bảo châu này có tác dụng gì? Có phải pháp bảo trời sinh gì hay không?

- Không biết.

Mị Ly lắc đầu.

- Đà Long chỉ là truyền thuyết mà thôi, chưa ai chính thức gặp qua, tự nhiên không rõ ràng những hạt châu này có tác dụng gì. Trước thu lại, nói không chừng ở trong bí cảnh này có cơ hội dùng đến.

Tổ An gật đầu, yên lặng thu 81 viên bảo châu vào không gian trữ vật.

Hắn nghĩ thầm thổi rất ngưu bức, nhưng cuối cùng vẫn kém Lưu Ly Bảo Châu của ta.

Đúng lúc này, Bích Linh Lung ồ một tiếng:

- Bên này có tấm bia đá!

Mọi người quay đầu, phát hiện trong góc quả nhiên có một tấm bia đá ngã lệch, phía trên loáng thoáng khắc rất nhiều chữ.

- Nha đầu ngươi rất giống cứu tinh, mỗi lần đều có thể phát hiện đồ vật hữu dụng trước nhất.

Mị Ly nhìn nàng cười cười, sau đó đi đến bên cạnh tấm bia đá kia.

Chương 1537: 4560 năm (2)

Bích Linh Lung hơi đỏ mặt, đây là sự tình không có cách nào, trong khoảng thời gian này trải qua nhiều chuyện như vậy, ngày xưa kiêu ngạo đã nát hết, lại thêm nhìn thấy Mị Ly lợi hại như vậy, có một loại cảm giác nguy cơ không hiểu, cho nên nàng mới không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào thể hiện giá trị của mình.

Lúc này Tổ An cũng đến bên cạnh bia đá, chỉ thấy rất nhiều chữ trên tấm bia đá mơ hồ, chỉ có một câu còn miễn cưỡng thấy rõ ràng:

- ... Tả Thanh Long Mạnh Chương Giáp Dần, hữu Bạch Hổ Giam Binh Giáp Thân, thượng Chu Tước Lăng Quang Giáp Ngọ, hạ Huyền Vũ Chấp Minh Giáp Tử, Nguyệt thành quý nhân nhập trung ương...

- A, có ý gì?

Hắn dường như trở lại kiếp trước vừa học mô phỏng mạch điện cùng với công trình điện từ trường, tất cả đều là thiên thư.

Mị Ly lộ vẻ dị sắc:

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

- Ngươi giải thích một chút xem.

Vẻ mặt Tổ An đau khổ nhìn về phía nàng.

- Hừ, sư phụ cũng không gọi một tiếng.

Bất quá Mị Ly vẫn giải thích.

- Vào năm Giáp Dần ngày Giáp Tử, là thời khắc Đông Chí, lại là thời khắc Nhật Nguyệt hợp sóc. Dựa theo chu kỳ tính toán nhật nguyệt của Tần triều lúc đó cho rằng, thời khắc như vậy, cần qua 4560 năm mới có thể tái hiện. Khó trách lần này bí cảnh lại đột nhiên hiện thân, nguyên lai là vừa vặn đụng phải chu kỳ 4560 năm.

- 4560 năm...

Tổ An nuốt nước miếng.

- Ta sát, cái bí cảnh này 4560 năm mới mở một lần, vận khí của chúng ta quả thực quá nghịch thiên.

Sắc mặt của Bích Linh Lung lại tái nhợt:

- Nếu chúng ta không thể rời khỏi bí cảnh này, sẽ có hậu quả gì?

Mị Ly tán thưởng liếc nhìn nàng:

- Vẫn là nha đầu này thanh tỉnh, thời gian bí cảnh này mở ra hiển nhiên sẽ không thay đổi, nếu các ngươi không thể ra ngoài, thì chỉ có thể chờ đến 4560 năm sau.

Tổ An:

- ...

Muội muội ngươi, nếu đám người Sơ Nhan đều ở nơi này, hắn không ngại định cư luôn, nhưng hôm nay trạng thái này, hắn cũng không muốn bị nhốt hơn 4000 năm a.

- Tóm lại dụng ý của chúng là gì?

Tổ An giữ vững tinh thần, không dám lãng phí thời gian nữa.

- Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ là Tứ Tượng, đại biểu cho bốn phương bầu trời. Thanh Long lại được xưng Mạnh Chương Chân Quân, Bạch Hổ tên Giám Binh, Chu Tước biệt danh Lăng Quang, Huyền Vũ xưng Chấp Minh, mấy câu nói đó hẳn chỉ đối ứng thời gian và phương vị... Ngô, nhưng cụ thể đối ứng cái gì, bởi vì nội dung của văn bia thiếu thốn, không đủ tin tức suy luận.

Tổ An trầm giọng nói:

- Vậy chúng ta nhanh lên đường thôi, xem có thể tìm được tin tức tương ứng hay không.

- Tốt, tranh thủ đi lên Tiên Đảo ở trung tâm, trong vùng cung điện kia hẳn ẩn giấu bí mật to lớn, đồng thời cơ quan rời nơi này hẳn cũng ở đó.

Mị Ly ngẩng đầu nhìn về phía cung điện như ẩn như hiện ở chân trời, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.

Tổ An tiến tới đụng đụng đầu vai nàng:

- Có phải ngươi có nỗi niềm gì khó nói hay không, tuyệt đối đừng che giấu một mình tiếp nhận, nói ra ta còn có thể giúp đỡ giải quyết, ta rất lợi hại nha.

Kiếp trước xem nhiều phim truyền hình tình tiết máu chó như vậy, ý thức được Mị Ly không bình thường, hắn tự nhiên phải sớm nhổ Flag.

Mị Ly trợn mắt:

- Lăn qua một bên, vi sư tung hoành thiên hạ, nào cần ngươi giúp đỡ, quản tốt sự tình của ngươi đi.

Thấy nàng không muốn nhiều lời với mình, Tổ An biết hỏi lại cũng phí công, đành phải nói:

- Dù sao ngươi phải biết, mặc kệ thời điểm nào ngươi cũng không phải một người, còn có ta.

Mị Ly phất phất tay:

- Biết biết, lúc nào như lão mụ lải nhải nhiều như vậy.

Bích Linh Lung ở một bên thần sắc cổ quái nhìn hết thảy, luôn cảm thấy hai người này quan hệ không giống sư đồ, mà giống như là...

Được rồi, làm sao có thể, là ta suy nghĩ nhiều.

Sau đó đám người tiếp tục lên đường, Bích Linh Lung thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau:

- A Tổ, ta luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, theo lý thuyết vừa rồi chúng ta ở nơi đó chậm trễ lâu như vậy, lấy tốc độ của Hoàng Đế sớm nên đuổi kịp chúng ta mới phải.

Mị Ly nghe vậy nói:

- Bọn họ bị Tiên Đào Huyễn Cảnh vây khốn, nói không chừng đã chết hết ở chỗ đó, tự nhiên không có khả năng đuổi kịp chúng ta.

- Tiên Đào Huyễn Cảnh?

Bích Linh Lung có chút mờ mịt, lúc đó nàng tận mắt thấy những tiên đào kia trong veo như nước, dị hương xông vào mũi, vừa nhìn đã biết là vật cực kỳ trân quý.

- Đương nhiên là huyễn cảnh, từng cái xấu xí giống như khô lâu, hút tinh huyết người, ăn thứ kia, chẳng những không cách nào kéo dài tuổi thọ, nói không chừng còn lập tức hóa thành hài cốt.

Mị Ly đáp.

Sắc mặt của Bích Linh Lung trắng nhợt, trong khoảng thời gian này tiếp xúc, nàng sớm đã cực kỳ bội phục học thức của Mị Ly, tự nhiên tin tưởng nàng nói.

Nghĩ đến lúc trước mình hoàn toàn bị bề ngoài của những Tiên Đào kia mê hoặc, nếu không phải Tổ An lôi mình đi, mình hơn phân nửa cũng chạy tới ăn quả.

Nghĩ tới đây nàng hơi kinh ngạc nhìn về phía Tổ An, gia hỏa này ngày bình thường tham tài háo sắc, nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể giư vững tâm tính, đến cùng đâu mới là bộ mặt thật sự của hắn.

Lúc này Tổ An mở miệng:

- Ta tin tưởng lấy tu vi và tâm tính của Hoàng Đế, coi như thời gian ngắn bị Tiên Đào mê hoặc, nhưng tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì, cho nên chúng ta không thể gửi hi vọng ở những Tiên Đào kia có thể giết hắn.

Mị Ly gật đầu khen ngợi:

- Tiểu tử ngươi còn rất cẩn thận, không tệ không tệ, như vậy mới có thể sống lâu một chút.

Nói xong nàng ngáp một cái:

- Ta ra ngoài quá lâu có chút mệt, đi về ngủ trước, có việc lại gọi ta.

Bình Luận (0)
Comment