Tổ An lạnh nhạt nói.
- Nếu ta thua bọn hắn khẳng định là đủ, nhưng nếu ngươi thua, đám học sinh này chưa hẳn đủ phân lượng, dù sao ai cũng không muốn đắc tội lão sư.
- Ta thua?
Dương Ủy khó thở bật cười, mặc dù tu vi của hắn không cao, nhưng toán thuật hắn lại có kiêu ngạo tuyệt đối, không dung được ai chất vấn.
- Trên đời này nào có sự tình tuyệt đối, nếu ngươi không nguyện ý, vậy ta không cá cược.
Tổ An quay người muốn rời đi.
Dương Ủy chỉ nghĩ hắn lâm trận lùi bước, lập tức lo lắng, thật vất vả mới bức được đối phương tới miệng hố, sao có thể để hắn nói rời đi là rời đi, vội vàng nói:
- Tốt, vậy tìm lão sư tới làm chứng, bất quá bây giờ đang giờ học, ai rảnh rỗi chứ.
Hắn đang suy nghĩ tìm mấy đồng liêu ngày thường giao hảo tới, đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm nhu hòa:
- Để ta tới làm chứng.
Thanh âm nhu hòa dễ nghe như vậy lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người quay đầu nhìn lại, cả đám nhao nhao nhốn nháo như phiên chợ lập tức an tĩnh lại.
Chỉ thấy một nữ tử váy trắng lười biếng khẽ tựa vào cửa, da tuyết môi son, khuôn mặt như vẽ, váy áo trên người như sa như sương, một tầng thật mỏng phác hoạ ra thân thể uyển chuyển động lòng người, dù chỉ lộ ra gần nửa đoạn cánh tay và bắp chân tuyết trắng, cũng đã đủ để cho bất luận nam tử nào hô hấp dồn dập.
Trên người nàng có một cỗ khí chất đặc thù, tùy ý dựa vào cạnh cửa, cũng có một loại ưu mỹ đến khó hình dung, phong thái yểu điệu giống như tiên nữ trên trời.
Nếu không phải bên hông nàng còn treo một bầu rượu màu xanh, lần đầu tiên thấy được nàng còn tưởng nàng thật không dính khói lửa trần gian.
- Thương... Thương lão sư!
Trong phòng học đầu tiên là lâm vào yên tĩnh, sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô, từng người chạy tới, mặt mũi hưng phấn nhìn nữ tử kia.
Ngay cả hô hấp của Dương Ủy cũng dồn dập mấy phần, vốn hắn không tình nguyện đến học viện lên lớp, phải biết ở Hộ Tào công vụ bận rộn, nếu không phải triều đình có quy định, hắn mới không muốn chạy đến học viện dạy những tiểu thí hài này.
Nhưng từ lần đầu tiên lên lớp nhìn thấy nữ nhân này qua đi, hắn không còn cảm thấy kiêm chức lên lớp là chuyện khổ sai, ngược lại không có việc gì sẽ chạy tới trường học, chỉ vì có thể nhìn nàng một chút.
Tổ An lại chấn kinh, bởi vì lúc trước hắn gặp qua nữ tử này, lần kia ở trong lương đình, hai người còn thổi tiêu... A phi phi phi, giao hảo, lúc ấy hắn hỏi thăm danh tự của đối phương, đối phương lại không muốn nói, nói cái gì hữu duyên sẽ gặp lại.
Lúc ấy hắn còn oán thầm, trời đất bao la muốn trùng phùng nói nghe thì dễ, hiện tại mới biết, đối phương hơn phân nửa đã sớm biết hắn là học sinh của Minh Nguyệt Học Viện, cho nên mới chắc chắn như vậy.
Hắn không ngốc, những người này gọi nàng Thương lão sư, lại thêm đám nam đồng học kia giống như động đực, nữ tử này chắc hẳn chính là Thương Lưu Ngư xếp thứ ba trên Hồng Nhan Lục.
Khó trách trước đó mỹ nhân hiệu trưởng hỏi thăm hắn có biết Thương Lưu Ngư không, nói đối phương vụng trộm giúp hắn sửa đổi ghi chép khảo hạch, mình còn nói không biết, kết quả nàng chính là Thương Lưu Ngư, như vậy hết thảy đều nói thông.
Lúc này Dương Ủy cũng thay đổi biểu lộ âm trầm, trên mặt lộ ra nụ cười tự nhận là đẹp mắt nhất:
- Thương lão sư, tại sao ngươi cũng tới?
Thương Lưu Ngư nhàn nhạt cười:
- Ta vừa vặn đi ngang qua, nghe bên trong náo nhiệt, liền đến nhìn xem.
Nụ cười của đối phương để thân thể Dương Ủy xốp giòn hơn phân nửa, bất quá nghĩ đến sự tình phát sinh trong phòng học, trên mặt không khỏi nóng lên, vội vàng giải thích:
- Chủ yếu là có học sinh quá không nghe lời, ta đang nghĩ biện pháp dạy hắn tôn sư trọng đạo.
Thương Lưu Ngư nhìn Tổ An, khóe môi có chút giương lên:
- Ta nghe nói các ngươi muốn tỷ thí, không bằng ta đến làm chứng.
- Tốt...
- Thương lão sư mạnh nhất...
- Thích nhất Thương lão sư...
Trong phòng học bộc phát ra tiếng hoan hô kịch liệt, đủ thấy thân khí của nàng cao bao nhiêu.
- Cái này...
Dương Ủy có chút do dự, lúc đầu hắn đối phó một học sinh lưu manh, là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nếu có lão sư khác gia nhập, sẽ phát sinh rất nhiều biến số.
- Thế nào, không chào đón ta?
Thương Lưu Ngư lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt tự nhiên toát ra phong tình khó tả.
Lần thứ nhất cùng nàng trò chuyện gần như vậy, Dương Ủy nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết kia, cảm thấy tim bị trọng chùy, hô hấp dồn dập hơn mấy phần:
- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh.
Hắn nghĩ lại, ngày bình thường cùng Thương Lưu Ngư không có gặp nhau gì, vừa vặn thừa cơ hội này ở trước mặt nàng thể hiện ra tài năng của ta, mặc dù phương diện tu hành ta kém những người khác, nhưng luận toán thuật, toàn bộ Minh Nguyệt Thành không ai vượt qua ta.
Ngày bình thường nào có cơ hội biểu diễn, luôn không có khả năng lôi kéo nàng nói ta dạy cho ngươi toán thuật chứ? Hôm nay có thể thuận theo tự nhiên trang bức, nhất định có thể làm cho nàng nhìn ta với con mắt khác xưa.
- Thương lão sư mời tới bên này.
Dương Ủy tha thiết dẫn nàng đến trên bục giảng.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu khom người của hắn, Tổ An âm thầm xem thường, chó già còn muốn gặm thịt non.
Thương Lưu Ngư tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó khẽ cười nói:
- Mọi người im lặng đi, không nên quấy rầy hai người bọn họ tỷ thí.
Nàng phảng phất như có một loại ma lực kỳ lạ, phòng học nguyên bản hò hét ầm ĩ như chợ bán thức ăn lập tức yên tĩnh, Tổ An cảm khái mị lực của mỹ nữ quả nhiên không tầm thường.