Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: A Di, Ta Không Muốn Cố Gắng (2)

Chương 228: A Di, Ta Không Muốn Cố Gắng (2) Chương 228: A Di, Ta Không Muốn Cố Gắng (2)

Không được, quyết không cho phép loại tình huống này phát sinh!

Không nói Tổ An trói gà không chặt, chỉ nói muội muội, mới đột phá Tam phẩm mà thôi, ở trên lôi đài thuộc về tu vi thấp nhất, hơn nữa bình thường nàng ham chơi, căn bản không tu hành chiến kỹ, thật đánh nhau khẳng định không có cách nào thắng được, phải biết ở đây, yếu nhất cũng là Tam phẩm trung cấp.

Trên đài Tần Vãn Như nhịn không được nói:

- Phu quân, trận tiếp theo chúng ta sẽ không cũng thua chứ?

- Sẽ không.

Sở Trung Thiên trầm giọng nói.

- Trận tiếp theo là Nhạc Sơn.

Nghe tới Nhạc Sơn, Tần Vãn Như thở dài một hơi, Nhạc Sơn là đội trưởng hộ vệ của Sở phủ, còn phụ trách huấn luyện Hồng Bào Quân, làm người trầm ổn đáng tin, mấu chốt là tu vi đã đến Ngũ phẩm đỉnh phong, lúc đầu lấy thân phận địa vị của hắn, là khinh thường tham gia gia tộc thi đấu, chủ yếu là hôm nay có Ngô gia tham dự, vì bảo hiểm mới đưa hắn vào danh sách, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy may mắn lúc trước cẩn thận, bằng không hôm nay sẽ rất phiền phức.

Quả nhiên, lần này Nhạc Sơn đối đầu là đệ tử Viên gia, rất nhẹ nhàng lấy được thắng lợi, để Sở gia reo hò.

Duy chỉ có Sở Sơ Nhan lại nhíu mày, tình huống tốt nhất là Nhạc Sơn thu thập một cao thủ đỉnh tiêm của Viên gia, như vậy người phía mới nhẹ nhõm, nhưng hết lần này tới lần khác tu vi của đối thủ còn thấp hơn hai vòng trước.

Trận thứ tư là Sở gia Sở Ngọc Thành đối đầu Viên gia Viên Bảo.

Mặc dù Sở Ngọc Thành nhìn như tiểu mập mạp, kết quả vừa lên lôi đài lại phảng phất như một chiếc xe tăng mạnh mẽ đâm tới, không bao lâu đã đụng đối thủ rớt xuống đài.

Trận thứ năm là Sở gia Sở Hồng Tài đối đầu Viên gia Viên Nha.

Sở Hồng Tài kiếm pháp lăng lệ dứt khoát, rất nhanh liền giết Viên Nha quân lính tan rã, Viên Nha chủ động nhận thua.

Sở gia thắng liên tiếp ba trận, người xem nhao nhao thở dài, này mới đúng, Sở gia quả nhiên vẫn là bá chủ của Minh Nguyệt Thành.

Chỉ có Sở Sơ Nhan là lo lắng càng ngày càng đậm, bởi vì Sở gia thắng mấy trận, đối thủ đều là đệ tử Viên gia, bởi vì đệ tử dòng chính của mỗi một nhà nhất định phải tham gia, cho nên Viên gia ở phương diện này không có cách nào để người Ngô gia thay thế.

Rõ ràng nhìn ra được, mấy đệ tử Viên gia này yếu nhược hơn rất nhiều, mà bên mình phái ra cơ hồ là người mạnh nhất Sở gia, đến cùng là trùng hợp hay vì cái gì...

Quả nhiên, chuyện lo lắng nhất vẫn phát sinh, thứ sáu trận, Sở gia thua.

Tỷ số 3:3!

Trận thứ bảy, Sở Sơ Nhan tự mình căn dặn tuyển thủ Lan Lê Khang nhà mình, cổ vũ động viên hắn, không có cách, nếu hắn thua, dù mình thắng, cuối cùng phải dựa vào muội muội và Tổ An đến phân thắng thua, như thế Sở gia liền xong.

Sở Sơ Nhan ở Sở gia có uy vọng rất cao, giống như nữ thần trong lòng thế hệ trẻ tuổi, đạt được nàng tự mình cổ vũ, Lan Lê Khang phảng phất như điên cuồng, giá trị chiến lực tiêu thăng đến 120%.

Đáng tiếc Viên gia phái ra người tu vi cao hơn hắn một tiểu cấp, đánh cho hắn từng bước lui lại.

Cuối cùng Lan Lê Khang nghĩ đến Sở tiểu thư kỳ vọng, cắn răng chống đỡ, lấy thương đổi thương, cuối cùng ôm đối thủ song song ngã xuống lôi đài.

Trận thứ bảy, hòa!

Trong giáo trường vang lên thanh âm hít vào khí lạnh, hai gia tộc thi đấu chưa từng đánh cho kịch liệt như vậy, đặc biệt là trận thứ bảy, kia thật là đánh cho huyết nhục văng tung tóe, giống như chém giết trên chiến trường, làm đám người nhao nhao kinh hãi.

Ngay cả chư vị đại lão trên đài cũng biến sắc, đánh tới tình trạng này, song phương đều đã đánh ra hỏa khí, từng cái nâng lên tinh thần, miễn cho lát nữa xuất hiện tử thương.

Lúc này Sở Trung Thiên phối hợp đại phu bắt đầu xử lý nguyên khí và vết thương cho Lan Lê Khang, Lan Lê Khang mắt hổ rưng rưng, áy náy nhìn Sở Sơ Nhan:

- Đại tiểu thư, thật xin lỗi, ta không thể thắng được.

Sở Sơ Nhan ôn nhu nói:

- Tu vi của đối phương cao hơn ngươi, ngươi còn có thể đánh ngang tay, đã làm cực kỳ tốt rồi, cố gắng dưỡng thương, không nên nghĩ cái khác, còn lại giao cho chúng ta.

Sau đó nàng ra sân, đối thủ của nàng là Viên gia Địch Vô, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch.

- Ngô tiền bối cẩn thận, Sở Sơ Nhan được vinh dự thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân, thiên tài trong thiên tài, nhất định không thể chủ quan.

Viên Văn Đống nhắc nhở, sở dĩ an bài Ngô Địch đối đầu Sở Sơ Nhan, bởi vì cho tới nay nàng là kiêu ngạo và đồ đằng của Sở gia, nếu có thể ở trước mặt mọi người đánh bại nàng, đối với danh vọng của Sở gia chính là đả kích to lớn, cũng có lợi cho Viên gia tiếp tục thượng vị.

- Yên tâm, ta vượt qua nàng một đại cảnh giới, muốn thắng nàng dễ như trở bàn tay.

Ngô Địch lạnh nhạt nói, hiện tại hắn lo lắng là làm sao không bại lộ tu vi thật sự của mình mà thắng nàng, nhìn trên đài, Thái Thú thì thôi, mấu chốt là Sở Trung Thiên, Khương hiệu trưởng… không phải loại dễ lừa, vạn nhất nhìn ra sơ hở gì, sẽ cực kỳ phiền phức.

Lúc này Nhạc Sơn cũng đang nhắc nhở Sở Sơ Nhan:

- Đại tiểu thư, đối diện lại là một người chưa nghe nói qua, từ tình huống trước đó, loại gia hỏa này đều là kẻ khó chơi, ngươi phải cẩn thận.

Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, thần sắc bình tĩnh.

Nhạc Sơn nhịn không được bật cười, nghĩ thầm mình chỉ buồn lo vô cớ, đại tiểu thư làm sao có thể thua.

Lúc này Tần Vãn Như cũng thương nghị với trượng phu:

- Phu quân, trận này dù Sơ Nhan thắng, chúng ta cũng chỉ dẫn trước 4:3, đằng sau còn có hai trận, lần này thật phải thua sao?

Hiển nhiên nàng rất tin tưởng đại nữ nhi, chỉ bất quá đối với hai người còn lại thì một chút lòng tin cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment