Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 230 - Chương 230: Ngươi Thật Xấu (2)

Chương 230: Ngươi Thật Xấu (2) Chương 230: Ngươi Thật Xấu (2)

Mũi kiếm của Sở Sơ Nhan điểm trên thân đao của đối phương, mãnh hổ biến mất không thấy gì nữa, một trận cuồng phong từ quanh thân hai người tứ tán ra.

Một bên người xem cảm thấy vô cùng nóng bức, một bên khác lại cảm thấy toàn thân rét run.

Hai người vừa chạm liền tách ra, Ngô Địch nhìn qua bóng hình xinh đẹp ở ngoài mấy trượng, trong lòng chấn động, kỹ xảo vận dụng nguyên lực của nàng này vượt xa hắn, chẳng lẽ đây chính là mình và thiên tài chênh lệch?

Bất quá thiên tài đi nữa cũng không cách nào san bằng thời gian tu luyện của ta nhiều hơn ngươi gần hai mươi năm, hôm nay ngươi nhất định bại trận.

Lúc này Sở Sơ Nhan cũng nhíu mày, người đối diện nguyên khí dồi dào vượt qua dự liệu của nàng, xem ra hắn hẳn là người mạnh nhất lần này, cố ý lựa chọn tới đối phó ta?

Mặc dù hai người riêng phần mình suy tư một ít chuyện, nhưng trên tay không ngừng, rất nhanh lại đấu đến cùng một chỗ, đao kiếm tương giao, hai thân ảnh hóa thành vô số hư ảnh, Sở Sơ Nhan dáng người ưu mỹ, Địch Vô thì chiêu chiêu dũng mãnh, ngược lại đánh đến lực lượng ngang nhau.

- Người này có thể bất phân thắng bại với Sở tiểu thư!

- Lúc nào Viên gia có cao thủ như vậy rồi?

...

Nghe trong giáo trường nghị luận ầm ĩ, Tần Vãn Như có chút lo lắng:

- Phu quân, người này đến cùng có lai lịch gì?

Sở Trung Thiên nhíu mày:

- Không biết, bất quá ta luôn cảm thấy người này có chút kỳ quái, theo lý thuyết mỗi lần Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sơ Nhan ra chiêu, tất mang theo hàn khí thấu xương, đối thủ bình thường gặp nàng, đều sẽ bị hàn khí ảnh hưởng, hành động ngưng trệ, sau đó chênh lệch càng kéo càng lớn, rất nhanh binh bại như núi đổ, nhưng Địch Vô kia lại phảng phất như không bị ảnh hưởng chút nào, kỳ quái.

Tần Vãn Như suy đoán:

- Có phải bởi vì hắn tu hành công pháp Hỏa hệ, vừa vặn có thể triệt tiêu hàn khí của Sơ Nhan không?

- Có lẽ vậy.

Sở Trung Thiên tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.

Lúc này trên lôi đài, hai người đã tạm thời tách ra, riêng phần mình điều tức nguyên khí khuấy động trong cơ thể.

Ngô Địch nhìn hai tay đã che kín một tầng băng sương, tâm niệm khẽ động, một cỗ hỏa diễm lướt qua, hai tay đã khôi phục như lúc ban đầu, nhịn không được cười nói:

- Đã sớm nghe nói Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sở đại tiểu thư thần diệu vô biên, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, tiếp xuống ta sẽ nghiêm túc, Sở tiểu thư cẩn thận.

Dưới đài, Viên Văn Đống nhướng mày, nghĩ thầm hôm nay sao Ngô Địch tiền bối nói nhiều như vậy, không giống tính tình cao lãnh lúc trước.

Chỉ có Tổ An đại khái đoán được:

- Hừ, gia hỏa này khẳng định là nhìn trúng lão bà ta dung mạo xinh đẹp, muốn khoe khoang ở trước mặt nàng, hấp dẫn nàng chú ý.

Để hắn yên tâm là Sở Sơ Nhan không có chút phản ứng nào, như băng tuyết mỹ nhân bình tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt như nước.

Nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, Ngô Địch nhịn không được hô hấp dồn dập, đáng tiếc dạng nữ tử này chú định không có duyên với mình, hận ý và tiếc nuối đều bạo phát ra.

- Phần Thiên Chi Nhận!

Chỉ thấy hắn nhảy lên giữa không trung, trường đao trong tay hướng lên trời, hỏa diễm trên thân đao tăng vọt, sau đó huyễn hóa ra một thanh hỏa đao dài mười mấy mét.

- Ta sát, hỏa diễm đao của Cưu Ma Trí cũng không đẹp như vậy.

Tổ An giật mình.

- Về sau ta cũng muốn học những chiêu thức xinh đẹp như vậy, vừa thi triển ra còn không phải nháy mắt thu hoạch được một đống lớn nữ nhân.

Sở Hoàn Chiêu ở một bên nhếch miệng:

- Địch Vô này thi triển ra cũng không thấy ai khen.

Tổ An khoát tay áo:

- Kia là vì ngoại hình của hắn quá kém, chỉ có người đẹp trai giống ta thi triển mới có hiệu quả.

Mặc dù trên miệng hắn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương thay Sở Sơ Nhan, không biết nàng có ngăn cản được không, vạn nhất bị thương, dù chỉ thiêu hủy vài cọng tóc cũng là thiên đại tổn thất.

Chỉ thấy Sở Sơ Nhan giơ kiếm ở trước ngực, theo thân kiếm chậm rãi lắc lư, trong vòng mấy trượng trống rỗng xuất hiện từng mảnh bông tuyết, rất nhanh bông tuyết càng ngày càng nhiều, cả người giống như nữ thần trong bão tuyết.

Người xem trong giáo trường nhao nhao kinh hô:

- Oa, thật xinh đẹp...

- Ngươi xem nhẹ nguy hiểm ở trong vẻ xinh đẹp kia, mỗi một bông tuyết đều có thể đông ngươi thành băng côn.

- Ngươi nói Sở tiểu thư cả ngày lạnh như thế, lão công ôm nàng ngủ, nửa đêm sẽ không bị đông chết chứ?

- Ngươi hiểu cái gì, nữ nhân thân thể lại lạnh, bên trong cũng sẽ nóng.

- A, ngươi thật xấu...

Từng mảnh bông tuyết rơi xuống, không hề giống bình thường rơi xuống đất hóa thành nước, mà ngưng tụ ở quanh người Sở Sơ Nhan, thời gian dần qua hình thành một đóa hoa sen, bao phủ toàn bộ thân thể mềm mại của nàng ở trong đó.

Tang Hoằng khẽ gật đầu:

- Đã sớm nghe nói Sở gia tiểu thư danh truyền thiên tài, hôm nay gặp mặt quả nhiên không phải bình thường, ở cái tuổi này vận dụng nguyên lực lại có thể đạt tới tình trạng như thế.

Phía sau hắn, ánh mắt của Tang Thiên cuồng nhiệt, nghĩ thầm tuy Trịnh Đán đẹp, nhưng so với Sở Sơ Nhan vẫn kém ba phần, nếu ta có thể có được nữ nhân này, chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Đổi lại trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng biết Sở Sơ Nhan lựa chọn Tổ An làm rể, đột nhiên cảm giác tiên nữ trên trời cũng không còn xa không thể chạm.

Đặc biệt là biết một chút kế hoạch của phụ thân, suy nghĩ đến tương lai Sở gia rách nát, nàng không còn là tiểu thư cao cao tại thượng, mình nói không chừng thật có cơ hội âu yếm.

Phiền phức duy nhất chính là Thạch Côn kia, tựa hồ cũng có ý tứ với nàng...

Bình Luận (0)
Comment