Mặt Thạch Côn đỏ bừng, chỉ cảm thấy cực kỳ biệt khuất, để hắn ở trước mặt nhiều người như vậy cung kính hành lễ đệ tử, hắn là làm không được.
Tuyết Nhi ở sau lưng vốn có lòng muốn thay công tử giải thích, chỉ bất quá đối mặt gia chủ ngày xưa, nàng không hiểu có chút chột dạ, không dám mở miệng.
May mắn Tang Hoằng lên tiếng giải vây:
- Bây giờ Tổ An dù sao cũng là bị cáo, trước khi hiềm nghi rửa sạch, dùng thân phận lão sư khó tránh khỏi có chút không ổn, những lễ tiết kia ta thấy tạm thời không cần; về phần Thạch công tử, bây giờ không có chức quan trong người, vào đây quan sát cũng không thích hợp, ra cổng nhìn xem đi.
Hắn nói lời xem như công tâm, ai cũng không có cách nào phản bác.
Chỉ bất quá Thạch Côn vừa nghĩ tới lúc đầu mình có thể ngồi ở trong sảnh xem kịch, bây giờ lại phải cùng một đám bình dân bách tính nhét chung một chỗ, trong lòng biệt khuất kịch liệt, may mắn Thạch Hoan Chí lặng lẽ mở ra khí tràng, để người xung quanh không cách nào tới gần.
Bất quá dù như thế, sắc mặt của Thạch Côn vẫn âm trầm đáng sợ.
Họ Tổ, để ngươi đắc ý một chút, đợi lát nữa ngươi muốn khóc cũng không khóc được!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +444!
- Yên lặng!
Lúc này Tạ Dịch thấy Sở Trung Thiên và Tang Hoằng ngồi xuống, liền vỗ kinh đường mộc.
- Tổ An, ngươi có biết tội của ngươi không!
Tổ An chắp tay nói:
- Ta có tội gì?
Lúc này nữ nhân quần áo lộng lẫy chỉ vào hắn mắng:
- Họ Tổ, ngươi thật độc ác, trước đó phu quân ta chỉ là ở trong học viện cùng ngươi nổi lên xung đột, kết quả ngươi chiếm chức vị của hắn còn chưa thỏa mãn, vậy mà hạ độc thủ giết hắn, các vị thanh thiên đại lão gia, xem làm chủ cho ta.
Nhìn phụ nhân kia gào khóc, Tổ An một chút tâm tình chập chờn cũng không có, nhàn nhạt nói:
- Dương Ủy chết liên quan gì tới ta?
Lúc này Tạ Dịch ho khan:
- Bởi vì trước khi Dương đại nhân chết lưu lại di ngôn bằng máu, chỉ rõ ngươi chính là hung thủ.
- Di ngôn bằng máu?
Tổ An nhướng mày.
Huyện úy Bàng Xuân nói:
- Trước khi Dương Ủy chết viết xuống một chữ Tổ, xét thấy hai ngày trước ngươi và hắn ở học viện xung đột, lại thêm toàn bộ Minh Nguyệt Thành không còn có họ Tổ khác, cho nên chúng ta cho rằng hắn lưu lại tin tức chỉ chính là ngươi.
Sở Trung Thiên ngồi không yên, Tổ An lại bình tĩnh, hắn biết càng ở thời điểm này càng không thể hoảng, kiếp trước xem tivi, những người kia tao ngộ tình hình như vậy chỉ hô “ta oan uổng”, bị hắn mắng không biết bao nhiêu lần.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Giết người cần động cơ, ta không có động cơ giết Dương Ủy nha.
- Sao không có, ngươi và phu quân nhà ta ở học viện sinh ra xung đột tranh chấp, mấy trăm người của học viện có thể làm chứng, sau đó ngươi ghi hận, lại chạy tới sát hại phu quân ta, trên đời sao lại có người độc ác như ngươi!
Sắc mặt của lão bà Dương Ủy dữ tợn chỉ vào Tổ An gầm thét.
Tổ An đáp:
- Không sai, ta ở học viện có xung đột với Dương Ủy, nhưng bất quá là thi đấu toán thuật, ta thắng đổ ước, còn được Khương hiệu trưởng bổ nhiệm làm lão sư toán thuật; mà Dương Ủy không chỉ mất mặt, hơn nữa còn bị học viện khai trừ, toàn bộ quá trình ta có thể nói đại hoạch toàn thắng, có động cơ gì đi đối phó kẻ thất bại?
- Nói đến, muốn hận cũng là Dương Ủy hận ta, hắn muốn giết ta còn tạm được.
Tạ Dịch và Bàng Xuân liếc nhau, đều âm thầm gật đầu, xác thực động cơ là không thông.
Sở Trung Thiên nhìn Tổ An, ánh mắt hơi kinh ngạc, trước kia chỉ cảm thấy gia hỏa này thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ, nói chuyện hành động ngoài dự liệu, trước đó ở trên lôi đài rực rỡ hào quang, nói thật hắn cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao mới Tam phẩm mà thôi, ở Sở phủ nhiều lắm, nhưng gia hỏa này phân tích vấn đề trật tự rõ ràng, ngược lại làm cho hắn coi trọng mấy phần, cảm thấy trước đó vợ chồng mình ấn tượng về hắn có sai lầm rất lớn.
Lúc này Mai Siêu Phong ở một bên xem trò vui nói:
- Cái này nhưng khó mà nói chắc được, Tổ An có thù tất báo, hôm qua ở trên lôi đài tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, Viên Văn Cực chẳng qua là hơi đắc tội hắn, liền bị hắn chém đứt tay phế bỏ nguyên mạch, trước đó Dương đại nhân và hắn sinh ra xung đột như thế, báo thù là hoàn toàn phù hợp tính tình của hắn.
Loại tình huống này Thạch Côn không tiện ra mặt, tự nhiên do hắn đến xông pha chiến đấu.
Nghe hắn nói, lão bà Dương Ủy lập tức tìm được ủng hộ, ở nơi đó khóc trời đập đất:
- Đúng, chính là như vậy, mong các vị đại nhân làm chủ! Phu quân nhà ta chết thật thê thảm!
Tạ Dịch và Bàng Xuân nhíu mày, bây giờ cục diện có chút khó xử.
Lúc này Tang Hoằng mở miệng:
- Tổ An, vậy ngươi giải thích vì sao trước khi Dương đại nhân chết lưu lại di ngôn?
Tổ An đáp:
- Làm sao xác định chữ kia là Dương đại nhân lưu? Mọi người thử nghĩ một chút, nếu như ta là hung thủ, sẽ cho phép người chết lưu lại tên của mình?
Tang Hoằng mỉm cười không lên tiếng nữa, lấy thân phận của hắn tự mình tham dự biện luận quá thấp kém, vừa rồi đã điểm ra nhân tố trọng yếu, còn lại do đám người Tạ Dịch tự xử lý.
Quả nhiên, Bàng Xuân nói:
- Thời điểm phát hiện di ngôn, Dương đại nhân dùng tay che lại, hung thủ không thấy được cũng bình thường.
Tổ An cười ha ha:
- Xin hỏi hung thủ nào có thể sơ ý chủ quan như vậy? Cố ý lưu lại sức lực viết chữ cho người chết thì thôi, lại còn không phát hiện hắn viết chữ.
Đám người vây xem cũng xì xào bàn tán, mặc kệ là loại tình huống nào cũng có chút đạo lý.
- Yên lặng!
Tạ Dịch vỗ kinh đường mộc.