- Tổ An, lời ngươi nói không phải không có lý, nhưng bây giờ hết thảy manh mối chỉ rõ, ngươi vẫn là người hiềm nghi lớn nhất, nếu tìm không thấy chứng cứ khác, chỉ sợ ngươi rất khó rửa sạch tội lỗi.
Lúc này Sở Trung Thiên mở miệng:
- Xin hỏi Dương đại nhân chết khi nào?
Bàng Xuân đáp:
- Hồi bẩm Minh Nguyệt Công, theo Ngỗ tác kiểm tra thực hư, hẳn là chết ở đêm qua, từ giờ tý đến giờ sửu.
Sở Trung Thiên mỉm cười:
- Vậy thì không thể nào là A Tổ, đêm qua hắn một mực ở trong phủ nghỉ ngơi, đồng thời bởi vì trước kia ra một số chuyện, cho nên ta một mực phái mấy hộ vệ bảo hộ an toàn của hắn, hắn càng không có khả năng ra ngoài giết người.
- Thì ra là thế.
Tạ Dịch thở dài một hơi, có chứng cứ như vậy liền tốt, đang muốn tuyên án, thanh âm của Thạch Côn vang lên:
- Ta nhớ không lầm thì thân nhân làm chứng chỉ có thể tham khảo, không thể làm chứng cứ quyết định?
Lần này bọn hắn bố cục, tự nhiên cân nhắc qua vấn đề này.
Tạ Dịch nhướng mày, đúng là có quy định này, chính là vì để tránh thân thuộc bao che giấu diếm lẫn nhau.
Sở Trung Thiên nhìn Thạch Côn, trầm giọng nói:
- Ngươi nói là ta cố ý nói láo?
Thạch Côn mỉm cười:
- Không phải ta hoài nghi nhân phẩm của Minh Nguyệt Công, chỉ bất quá Sở phủ lớn như thế, người lại nhiều như vậy, Minh Nguyệt Công tu vi mạnh hơn, cũng không có khả năng biết tình huống mỗi người ra vào; hơn nữa lấy thân pháp quỷ dị của Tổ An, hắn muốn giấu diếm thị vệ trong phủ, vụng trộm chuồn đi giết người, cũng không phải việc khó gì.
Sở Trung Thiên:
- ...
Đối phương nói hợp tình hợp lý, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, tất cả nhìn về phía Tổ An tràn ngập hoài nghi.
Tổ An quay đầu nhìn hắn:
- Thạch công tử hiển nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng nha, xem ra chuyện lần này chính là các hạ một tay tổ chức?
Thạch Côn mỉm cười:
- Ta chỉ là một quần chúng nhiệt tâm mà thôi, vì người chết nói vài lời công đạo cũng không tính quá phận.
Lúc này huyện úy Bàng Xuân lên tiếng:
- Tổ An, ngươi còn có lời gì để nói không?
Tổ An lâm vào trầm tư, sau đó mở miệng nói:
- Ta muốn xem hiện trường gây án một chút.
Kiếp trước xem nhiều phim hình sự như vậy, Bao Thanh Thiên, Địch Nhân Kiệt, Holmes, Conan… các lộ đại thần phù hộ, hi vọng những kịch bản kia của các ngươi không phải nói mò, bằng không hôm nay sợ rằng bản công tử sẽ chết.
Tạ Dịch nói:
- Này thì không cần phải đi hiện trường.
Phất phất tay chỉ thị thủ hạ, rất nhanh có người lấy ra một tấm gương, sau đó vận chuyển nguyên lực, trong gương chiếu ra một hình tượng đến trong hư không.
Chính là tràng cảnh thi thể của Dương Ủy!
Tổ An nhìn cái gương kia, nghĩ thầm cái này hẳn là Ảnh âm Thạch trong truyền thuyết, có thể giống camera ghi chép bảo tồn hình ảnh, không thể không nói Phù Văn Sư của thế giới này rất lợi hại.
Nhìn hiện trường gây án, bỗng nhiên trên mặt Tổ An hiện ra nụ cười:
- Lần này chân tướng rõ ràng rồi.
- Chỉ giáo cho?
Tạ Dịch sững sờ, ngay cả Thạch Côn cũng nhướng mày, chẳng lẽ nơi nào xảy ra sơ suất sao.
Tổ An chỉ vào di ngôn trên tấm hình nói:
- Thi thể là dùng tay phải viết chữ, nhưng theo ta biết, Dương đại nhân lại thuận tay trái, hiển nhiên hung thủ không biết điểm này, mới phạm phải sai lầm.
- Thuận tay trái?
Bàng Xuân sững sờ.
- Ta và Dương đại nhân cộng sự nhiều năm, làm sao không biết?
Tổ An giải thích:
- Trước đó ở học viện dạy học, mới đầu Dương Ủy ở trên bảng đen dùng tay phải viết chữ, nhưng về sau hắn so tài với ta, thời điểm kích động, hắn liền dùng tay trái viết, hiển nhiên tay trái mới là tay hắn quen dùng, điểm này chỉ sợ rất nhiều người không biết, cho nên mới làm hung thủ lưu lại sơ hở.
- Một người ở lúc sắp chết muốn lưu tin tức, hắn khẳng định sẽ vô ý thức dùng tay mình quen dùng, mà trên hình Dương đại nhân dùng lại là tay phải, hiển nhiên là hung thủ ở sau khi hắn chết dùng ngón tay của hắn chấm máu viết.
Tạ Dịch nhướng mày, hỏi thăm quả phụ của Dương Ủy:
- Dương đại nhân thuận tay trái?
Sắc mặt của phụ nhân kia có chút mờ mịt, bất quá vẫn nhẹ gật đầu:
- Dương Ủy đúng là thuận tay trái, chỉ bất quá hắn sợ bị người chê cười, cho nên đại đa số tình huống đều dùng tay phải, chỉ là ngẫu nhiên trong vô thức sẽ dùng tay trái.
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, sắc mặt Thạch Côn biến hóa, hắn làm sao biết lại ra sơ suất như vậy. Mai Siêu Phong biến sắc, vội vàng nói:
- Cũng có thể là Tổ An biết điểm này, cố ý đi ngược lại con đường cũ.
Tổ An lắc đầu:
- Lời này của ngươi nói ra ai tin, ta có bệnh mới đi làm sự tình phiền toái như vậy, còn cố ý lưu lại họ của mình ở hiện trường? Đưa tất cả điểm đáng ngờ đến trên người mình?
Tạ Dịch nhẹ gật đầu:
- Không sai, sự tình Tổ An sát hại Dương Ủy không thành lập, hung thủ là một người khác hoàn toàn, Bàng đại nhân, sự tình tra hung phạm còn cần ngươi hao tâm tổn trí.
Bàng Xuân thi lễ:
- Đây là chức trách của hạ quan.
Rất nhanh có người mang gia thuộc của Dương Ủy ra ngoài, lúc này Tổ An nhìn về phía Thạch Côn:
- Lúc trước Dương Ủy so tài với ta, rất nhiều người của học viện hẳn nhìn thấy hắn thuận tay trái, hẳn sẽ không phạm loại sai lầm này, ta nhớ không lầm, Thạch công tử là ở sau khi chúng ta so tài mới tới, cho nên vừa vặn bỏ lỡ một màn kia, không biết Dương đại nhân thuận tay trái nha?
Thạch Côn biến sắc:
- Họ Tổ, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta làm sao có thể là hung thủ sát hại Dương đại nhân.
Tổ An cười ha ha:
- Ta cũng không có nói ngươi là hung thủ, ngươi lo lắng như vậy làm gì?
Thạch Côn:
- ...