Nàng ngược lại không có hoài nghi Thương Lưu Ngư, dù sao thân phận của đối phương siêu nhiên, lại thêm năm đó cùng ở Minh Nguyệt Học Viện, nhưng đối với Tác Luân quận chúa thì không giống.
- Không đến mức không đến mức, chỉ là công sự mà thôi.
- Công sự? Ngươi không thấy ánh mắt nàng khi nhìn ngươi sao.
...
Thấy Tổ An nãy giờ không nói gì, Kiều Tuyết Doanh có chút chột dạ:
- Thế nào, có phải cảm thấy ta như vậy có chút đáng ghét hay không?
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Không có, chỉ nhớ lại năm đó ở Minh Nguyệt thành mới gặp ngươi, lúc đó ngươi cũng là tính tình như thế.
- Ai bảo lúc ấy ngươi chán ghét như vậy.
Nghĩ đến sự tình lúc trước, Kiều Tuyết Doanh cũng có chút thẹn thùng.
- Đúng rồi, lúc trước ngươi nói bạn trai ta khẳng định sẽ nhiễm trùng tiểu đường là có ý gì?
Tổ An lảo đảo, không ngờ một câu nói đùa lúc trước lại trút lên đầu mình:
- Không có gì, ha ha, phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.
Vừa hay nhìn thấy bên cạnh có bán mứt quả, tiện tay mua một chuỗi đưa cho nàng.
- Ta không thích mứt quả, ta thích cắn hạt dưa.
Tuy Kiều Tuyết Doanh miệng nói như vậy, nhưng vẫn mừng khấp khởi liếm mứt quả.
- Không nghĩ tới Vương Đình cũng có mứt quả ăn ngon như vậy.
Đang ăn bỗng nhiên khuôn mặt nàng đỏ bừng, tiểu quyền đánh lên người Tổ An:
- Bại hoại, ta biết ngươi nói nhiễm trùng tiểu đường là có ý gì!
Tổ An phiền muộn, mình mua cho nàng mứt quả không phải ám chỉ nàng đáp án sao, khó trách đều nói nữ nhân thành thân không có hồn nhiên như tiểu cô nương.
Hai người đùa giỡn một trận, sau đó Kiều Tuyết Doanh giới thiệu cho hắn phong thổ nhân tình, còn có những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, mỗi danh lam thắng cảnh trên cơ bản đều là lịch sử huy hoàng của một đại năng Yêu tộc, nghe cũng say sưa ngon lành.
Cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc bên người, Tổ An nghĩ thầm sân bay cũng có phi cơ rồi, cảm nhận được trong thanh âm nàng hưng phấn và nhảy cẫng, trong lòng không khỏi dâng lên nhu tình:
- Tuyết Nhi, ta có một lễ vật tặng ngươi.
- Giữa chúng ta đâu còn cần khách khí như vậy.
Dù miệng nói như vậy, nhưng hai con ngươi của Kiều Tuyết Doanh lại tràn ngập chờ mong.
Tổ An nắm tay nàng, đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay.
- Chiếc nhẫn kia thật xấu.
Tuy Kiều Tuyết Doanh miệng ghét bỏ, nhưng khuôn mặt đầy ý mừng, thế giới này và kiếp trước có nhiều chỗ tương tự, nhẫn không phải tùy tiện đưa, bởi vì nó đại biểu cho ái tình và hôn nhân.
- Đây không phải giới chỉ bình thường, nó gọi Càn Khôn Quyển, có thể lớn có thể nhỏ, cũng coi như để ngươi có binh khí phòng thân...
Tổ An giới thiệu công năng và phương pháp sử dụng Càn Khôn Quyển, bây giờ hắn đã không cần những pháp bảo này, nhưng lại rất hữu dụng với Tuyết Nhi.
- Tổ ca ca, ngươi thật tốt.
Kiều Tuyết Doanh tự nhiên biết binh khí Thiên cấp trân quý, tình khó đè xuống trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Tổ An, nhón chân lên hôn.
Hai người đang nhu tình mật ý, bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ:
- Khụ khụ, ta đến tựa hồ không phải lúc?
- Ai nha... phụ thân!
Kiều Tuyết Doanh như con thỏ chấn kinh, trong nháy mắt trốn đến một bên, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Nhìn thấy Đại Tinh Linh Vương, Tổ An cũng có chút xấu hổ:
- Bá phụ.
- Ngươi đã trộm nữ nhi của ta, còn gọi bá phụ?
Đại Tinh Linh Vương bất mãn hừ một tiếng.
- Trong khoảng thời gian này trong Vương Đình, lời ra tiếng vào liên quan tới Tuyết Nhi không ít, hôm nay đã gặp được, thì cùng một chỗ định xuống hôn sự đi, bây giờ ngươi là Nhiếp Chính Vương, thân phận cũng không có cố kỵ, định ngày cử hành hôn lễ đi.
- A?
Tổ An trợn tròn mắt.
Tổ An có chút mờ mịt, bên cạnh hắn hồng nhan tri kỷ đông đảo, cùng cái này thành thân, không thành với cái khác, nặng bên này nhẹ bên kia thì quá thất đức.
- Ừm? Thế nào, không nguyện ý?
Nhìn hắn phản ứng, sắc mặt của Đại Tinh Linh Vương nhất thời trầm xuống.
- Làm sao lại thế, nhạc phụ đại nhân hiểu lầm.
Tổ An cười làm lành nói.
- Chỉ là hạnh phúc tới quá đột nhiên, trước đó nhạc phụ đại nhân còn không nguyện ý để cho ta kêu quá thân mật.
Hô hấp của Đại Tinh Linh Vương cứng lại, lúc trước giống như vừa thấy mặt người ta đã gọi nhạc phụ, là mình mặt lạnh bảo hắn hô bá phụ, quả nhiên là dời tảng đá nện chân mình.
Hắn ho nhẹ một tiếng:
- Vậy ngươi đáp ứng?
- Đương nhiên! Có thể lấy được Tuyết Nhi là vinh hạnh của ta.
trước Tổ An chém đinh chặt sắt đáp, loại vấn đề này không thể do dự, đáp ứng lại nói.
Đương nhiên đây cũng là lời thật lòng của hắn, tuy hắn và Tuyết Nhi thời gian dài ngăn cách ở hai địa phương, nhưng cảm tình vẫn thâm hậu, lại thêm hai người có Nửa Đời Duyên Phận liên hệ, hắn làm sao có thể cô phụ đối phương.
Nghe hắn nói, trong mắt Tuyết Nhi lóe lên dị sắc, gương mặt tinh xảo đầy vẻ thẹn thùng và vui mừng, trước đó còn có thể thân thiết ôm Tổ An, bây giờ lại thẹn thùng đến không dám nhìn hắn.