Đại Tinh Linh Vương kém chút bị sặc:
- Không phải vậy ngươi cho rằng vì sao ta lại cảm khái, còn không phải lời từ đáy lòng của người từng trải? Nếu ngươi không phải nữ nhi của ta, ta sẽ nói cho ngươi? Ai, cha cả đời khiến vô số người ngã vào, không nghĩ tới sinh một hàng kém chất lượng ngã vào lòng kẻ khác, quả thật là báo ứng.
- Nói khó nghe chết, ngươi còn như vậy ta nện tấm gương của ngươi!
- Ngươi dám? Hừ, ta không nói là được.
...
Lại nói một bên khác, Tổ An đang do dự có nên đuổi theo hay không, bỗng nhiên có Kim Ô Vệ đến bẩm báo Tiểu Yêu Hậu muốn gặp hắn.
Tổ An hơi nghi hoặc, đối phương đường đường chính chính phái người đến thông báo, khẳng định là có chính sự cần làm, liền theo người kia đi tới trước một trang viên to lớn.
- Thái Tử Phủ?
Trong lòng Tổ An hơi động, thậm chí hoài nghi là thế lực còn sót lại của Thái Tử muốn mưu hại hắn.
Bất quá hết thảy nghi ngờ ở khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ thì tan thành mây khói.
Lụa mỏng bay múa, hương khí hợp lòng người, cái kia là xe của Tiểu Yêu Hậu.
Rất nhanh Tiểu Yêu Hậu ở dưới cung nữ nâng đỡ đi tới, hôm nay nàng mặc cung trang màu vàng nhạt, tuy không long trọng bằng lúc tế tự, đại điển, nhưng vẫn xinh đẹp cao quý.
Mái tóc búi cao, trên đầu các loại bảo thạch trân quý, mắt phượng môi son, lúc hành tẩu vòng eo mềm mại thướt tha, có một loại vận luật khiến người ta nhiệt huyết sôi sục, có ít người trời sinh chính là vưu vật.
- Tham kiến nương nương!
Ở trước mặt ngoại nhân, lễ tiết nên có tự nhiên không thể thiếu.
- Nhiếp Chính Vương không cần đa lễ, ngươi có biết vì sao ta cố ý dẫn ngươi tới nơi này không?
Tiểu Yêu Hậu vốn bởi vì thành Thái Hậu, ánh mắt có chút uy nghiêm, khi nhìn thấy Tổ An liền nhu hòa, bởi vì chỉ có nàng biết nam nhân kia cường đại đến mức nào, mặc kệ ở phương diện nào.
- Mong nương nương chỉ điểm.
Ánh mắt Tổ An ôn hòa, mặc cho ai cũng đoán không được lúc bí mật hai người cuồng dã ra sao.
Tiểu Yêu Hậu cũng không thừa nước đục thả câu, ánh mắt ra hiệu, thủ hạ lập tức kéo lụa đỏ xuống, lộ ra mấy chữ Nhiếp Chính Vương Phủ.
- Vốn định chuẩn bị cho ngươi một Vương Phủ, nhưng như vậy sẽ rất tốn thời gian, bây giờ tiểu viện của ngươi quá đơn sơ, nên dùng Thái Tử Phủ cải tạo sau đó tặng cho ngươi, toàn bộ Vương Đình, trừ hoàng cung, thì chỉ Thái Tử Phủ có thể xứng với ngươi.
Tiểu Yêu Hậu ra hiệu hắn vào phủ nhìn xem.
Tổ An theo sau, còn chưa kịp cảm thán cảnh sắc u nhã và kiến trúc rộng rãi, lại bị một đám người quỳ ở trên mặt đất dọa giật mình, đặc biệt là hàng phía trước, tuy cúi đầu, nhưng dáng người yểu điệu, da thịt tinh tế tỉ mỉ, mặc dù chỉ liếc sơ, cũng nhìn ra được đều là mỹ nhân không tầm thường.
Thấy hắn kinh ngạc, Tiểu Yêu Hậu hé miệng cười nói:
- Ta giúp ngươi đổi lại một nhóm thị nữ, ngươi xem có hợp ý hay không. Đúng, phía trước đều là cơ thiếp ngày xưa của Thái Tử, nhìn trúng cái nào thì lưu lại làm ấm giường, mùa đông ở Vương Đình khá lạnh.
Tổ An giật mình:
- Không cần, ta không có đam mê này.
Gia hỏa Thái Tử kia còn rất biết hưởng thụ, mặc dù không có chính thức cưới Thái Tử phi, nhưng trong phủ cơ thiếp như mây.
- Thật sao?
Tiểu Yêu Hậu sóng mắt lưu chuyển liếc hắn một cái, hiển nhiên tự mình kinh nghiệm để cho nàng căn bản không tin lời này.
- Ngươi không muốn mà nói, thì đưa những người này tới Giáo Phường Ty.
Hiển nhiên ngày xưa bị Thái Tử ức hiếp, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tổ An:
- ...
Tổ An tức xạm mặt lại:
- Ngươi không phải bức ta phạm sai lầm sao, thả các nàng đi, đều là người đáng thương.
Không thể không nói, có thể vào mắt Thái Tử, xem như cơ thiếp tư sắc cũng thượng phẩm, lại thêm thuộc tính vợ người ta gia trì...
Để tay lên ngực tự hỏi, đổi lại trước khi xuyên việt, hắn chưa hẳn chống cự được loại dụ hoặc làm Tào tặc này, nhưng bây giờ hắn đương nhiên sẽ không như thế.
- Người đáng thương? Những người này cơm ngon áo đẹp, ngày bình thường diễu võ dương oai, ức hiếp bách tính, tính là người đáng thương gì.
Tiểu Yêu Hậu cười lạnh, sau đó sóng mắt lưu chuyển, cười rộ lên.
- Bất quá ngươi đã mở miệng, ta tự nhiên phải cho ngươi mặt mũi, thả là không thể nào trực tiếp thả, bất quá có thể không đưa vào Giáo Phường Ty, trước giam cầm các nàng một đoạn thời gian, dù sao đều là người thân cận của Thái Tử, ai biết có ý rắp tâm hại người hay không.
Tổ An gật đầu, biết nàng lo lắng không phải không có đạo lý, bây giờ tiểu hoàng tử đăng cơ chưa ngồi vững, đương nhiên sẽ không buông tha bất kỳ nguy hiểm nào.
Xử trí những người Thái Tử Phủ kia xong, Tiểu Yêu Hậu mang theo Tổ An du lãm trong phủ, đồng thời giới thiệu đủ loại chi tiết.
Tổ An nghĩ đến kiếp trước giá phòng cao như vậy, mua nhà ở thủ đô đối với bao nhiêu người mà nói là hy vọng xa vời, càng đừng đề cập tòa nhà lớn như vậy.