Tổ An chỉ chỉ phân tích ở đằng sau hồ sơ vụ án nói:
- Cho nên Tú Y Sứ Giả đi điều tra cho rằng, nhóm người này không phải thích khách U Ảnh Lâu, dù sao cách dịch quán quá xa, cư dân địa phương cũng không nghe được bất luận tiếng chém giết gì.
Bỗng nhiên trong lòng Tiếu Kiến Nhân hơi động:
- Thập Nhất đại nhân, nếu những người áo đen kia đối mặt địch nhân tu vi cao hơn bọn họ nhiều, có khả năng bị giết vô thanh vô tức hay không?
- Cái này cũng không phải không được.
Tổ An trầm tư nói.
- Mặt khác nếu công pháp đặc thù, hoặc có chút kỹ năng đặc biệt, muốn vô thanh vô tức giết chết những người áo đen kia cũng làm được, dù sao cư dân ở ngõ hẻm kia đều là người bình thường, cho dù có chút thanh âm bọn họ cũng không nghe được.
- Có khả năng những người áo đen này cũng là sát thủ U Ảnh Lâu không, một đường truy sát Tang đại nhân, kết quả đột nhiên xuất hiện cường giả cứu Tang đại nhân đi?
Tiếu Kiến Nhân thử thăm dò hỏi.
Hai mắt Tổ An tỏa sáng:
- Đây quả thật là có khả năng.
Nhìn thấy hắn hưng phấn, Tiếu Kiến Nhân vội vàng nhắc nhở:
- Đại nhân đừng quá cao hứng, trước mắt đến xem, Tang đại nhân rơi vào tay U Ảnh Lâu chiếm khả năng càng lớn, được một cao thủ đi ngang qua cứu chỉ có hi vọng rất nhỏ.
Trong lòng hắn có chút kỳ quái, hình như Thập Nhất đại nhân quá để bụng an nguy của Tang đại nhân, chẳng lẽ là lần này cùng nhau đi sứ kết xuống hữu nghị? Nhưng dọc theo con đường này đến Vân Trung quận, cũng không thấy bọn họ có giao lưu gì nha.
- Ngươi nói có đạo lý...
Tổ An tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu an bài hắn bắt đầu điều tra ở mấy phương hướng, tranh thủ sớm ngày tìm được tung tích của Tang Hoằng.
Sau đó hắn vội vã thay đổi trang phục xuất cung, chỉ sợ hai nữ Tang gia còn lo lắng hãi hùng, dù sao Tang Hoằng rơi vào nguy cơ phản quốc, vừa rồi mình còn công khai giết Y Chí Bính, mặc kệ loại nào, theo các nàng cũng là tai họa vô cùng lớn.
Quả nhiên, sau khi chạy về Tang gia, phát hiện toàn bộ Tang gia tình cảnh bi thảm, thậm chí ngay cả hộ vệ cũng thiếu hơn phân nửa, cả tiểu viện vắng ngắt.
Hiển nhiên những người kia lo lắng bị liên luỵ nên chạy trốn.
Tổ An nhanh chóng đi vào, phát hiện Mục di đang quở trách những kẻ không có lương tâm chạy trốn kia, phải biết ngày bình thường Tang gia đối đãi hạ nhân luôn rộng lượng.
Ngược lại Tang Thiến đang an ủi nàng:
- Bây giờ Tang gia có đại nạn, bọn họ cũng có gia thất, không muốn bị liên luỵ là nhân chi thường tình.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được than thở.
Trước kia nàng nói chuyện đều gọn gàng linh hoạt, bây giờ lại có chút đa sầu đa cảm.
Mục di ảo não nói:
- Đều tại ta vừa ra ngoài, để các ngươi xém chút bị họ Y kia khi dễ, nếu thật xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với lão gia.
Trịnh Đán nói:
- Mục di là đi nghe ngóng... tin tức của công công, sao liệu được sẽ có sự tình như vậy phát sinh.
Mục di may mắn nói:
- May mắn Tổ đại nhân kịp thời đuổi tới, chỉ bất quá hắn vẫn là thiếu niên xúc động, Y Chí Bính là nhi tử của Kinh Triệu Duẫn, há sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ, hơn nữa chết còn có không ít sai dịch của quan phủ... không bằng ta hộ tống các ngươi ra kinh tránh né trước.
Lúc này Tang Thiến và Trịnh Đán đều lắc đầu:
- Tổ đại ca bảo chúng ta chờ hắn.
Mục di nghĩ thầm hai nha đầu này còn chưa xuất giá đâu, kết quả chuyện gì cũng nghe Tổ đại ca.
Có điều nàng rõ ràng quan hệ của hai nữ và Tổ An có chút máu chó, mà nàng và Tang Hoằng lại một tay thúc đẩy, loại trò đùa này không thể mở loạn a.
Lúc này tiếng cười truyền đến:
- Yên tâm đi, sự kiện này đã qua, không cần lo lắng hãi hùng.
- Tổ đại ca!
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Tang Thiến và Trịnh Đán vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đứng lên.
- Cẩn thận...
Tổ An tới đỡ Tang Thiến ngồi xuống.
Mục di vui mừng, nhìn Tổ An gật đầu, sau đó lưu không gian cho người trẻ tuổi.
Phát giác được dụng ý của Mục di, sắc mặt của Tang Thiến đỏ lên, bất quá cảm nhận được Tổ An quan tâm, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Trịnh Đán nhìn có chút ghen ghét, tuy mới đầu không rõ ràng sự tình giữa hai người, nhưng trong khoảng thời gian này cùng Tang Thiến sớm chiều ở chung, cái bụng của đối phương biến hóa không thể gạt được nàng, truy vấn mới biết kế hoạch của Tang gia, để cho nàng vừa tức giận vừa xấu hổ.
Bất quá về sau cũng nghĩ rõ ràng, chỉ như vậy nàng mới có thể quang minh chính đại ở cùng với Tổ An, tương lai không cần gạt người Tang gia cũng là chuyện tốt.
Bất quá nghĩ thoáng là một chuyện, nhưng vẫn có cảm giác bị trộm nhà.
May mắn nàng không phải người bình thường, lập tức cảnh cáo mình, bây giờ Tang gia đang gặp đại nạn, mình còn có tâm tư ở chỗ này ăn dấm...
- Tổ đại ca, ngươi đến cùng giải quyết sự kiện này như thế nào?