Ai, đáng tiếc binh khí Thiên cấp trong tay mình quá ít, đưa ra ngoài bảy tám phần, hiện tại cơ hồ không còn thừa, không bằng lần sau lại tìm Ly Vẫn trấn lột một ít?
Có việc nhỏ xen giữa này, mấy người cảm giác bầu không khí không còn xấu hổ giống như lúc đầu, bắt đầu trò chuyện giết thì giờ.
Trịnh Đán và Tổ An thời gian dài không gặp, có vô số lời nói không hết.
Tang Thiến và hắn vốn còn hơi lạnh nhạt, nhưng bây giờ có hài tử làm đề tài chung, còn có an nguy của Tang Hoằng, nên trò chuyện càng ngày càng quen thuộc.
Lúc này Trịnh Đán thấy Tổ An vì tránh hiềm nghi một mực ngồi ở cạnh giường, liền vén chăn lên nói:
- Vào đi, giữa mùa đông, như vậy sẽ lạnh.
Tang Thiến hơi đỏ mặt, phải biết nàng và Trịnh Đán đang đắp chung ổ chăn.
Có điều nàng chỉ nhếch miệng, cuối cùng không hề nói gì.
- Ta không lạnh.
Lấy tu vi của Tổ An, sớm đã không sợ nóng lạnh, đương nhiên nói thì nói như thế, nhưng thân thể hắn rất thành thật, trực tiếp chui vào chăn.
- Đến chính giữa đi.
Trịnh Đán đẩy hắn vào giữa, tuy bình thường hai người chơi đủ mọi tư thế, nhưng bây giờ có Tang Thiến, nàng vẫn khá xấu hổ, tự nhiên phải cho đối phương chia sẻ loại xấu hổ này.
- A?
Tang Thiến giật mình, vội vàng co vào trong.
Thấy nàng như phòng tặc nhìn mình, Tổ An bật cười:
- Lui nữa sẽ ra ngoài, đừng để mình cảm lạnh.
Tang Thiến đỏ mặt, lúc này mới ngượng ngùng dừng động tác.
Tổ An biết nàng là bản năng rụt rè của thiếu nữ, nên không có kích thích nàng, mà tiếp tục đề tài vừa rồi.
Quả nhiên trò chuyện một chút, Tang Thiến liền trầm tĩnh lại.
Trịnh Đán cùng bọn hắn nói chuyện phiếm, rất nhanh thì buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ mất.
Trong khoảng thời gian này hai nữ đều lo lắng hãi hùng, bây giờ Tổ An trở về, có hắn che gió che mưa, trong nháy mắt liền trầm tĩnh, lại thêm biết Tang Thiến ở chỗ này, không cách nào làm được chuyện gì, cảm giác mệt nhọc vừa lên, nàng liền tự nhiên ngủ say.
Trịnh Đán và Tổ An quá quen, có thể tự nhiên chìm vào giấc ngủ, bất quá cái này lại khổ Tang Thiến, loại tình huống này nàng làm sao ngủ được.
Cảm thụ khí tức dương cương của nam nhân bên người, trái tim nàng bịch bịch nhảy lên, tay chân không biết để chỗ nào?
- Ta nghe động tĩnh của hài tử một chút.
Âm thanh của Tổ An vang lên.
Nghe hắn nói tới hài tử, ánh mắt Tang Thiến nhu hòa hơn rất nhiều:
- Ừm...
Tổ An co vào trong chăn, nhẹ nhàng dán lỗ tai ở trên bụng nàng, cảm nhận được hắn tiếp xúc, thân thể Tang Thiến khẽ run, bất quá vẫn nâng cao cái bụng để hắn thuận tiện.
- Ta nghe được tiếng tim đập.
Tổ An mừng rỡ, ban ngày nghe một lần, nhưng lúc đó cách quần áo thật dày, làm sao giống như hiện tại.
Trên mặt Tang Thiến tràn ngập ôn nhu:
- Hẳn là hài tử cũng biết phụ thân mình tới.
Tổ An hưng phấn, đầu dán ở trên bụng nàng nỗ lực nghe càng nhiều thanh âm, làm cho Tang Thiến vừa nhột vừa thẹn thùng.
Nam nhân này bình thường nhìn uy phong lẫm liệt, bây giờ lại giống như đứa bé.
Tay Tang Thiến không biết để đâu, cuối cùng nhẹ khẽ vuốt tóc hắn, đây là nam nhân của ta, cha của con ta.
...
Có những tiếp xúc thân thể này, hai người triệt để quen thuộc, bất tri bất giác Tổ An ôm nàng vào trong ngực.
Bởi vì mang thai, Tang Thiến đưa lưng về phía hắn, cả người như con mèo nhỏ núp ở trong ngực hắn.
Có điều rất nhanh mặt nàng nóng lên, gia hỏa này không quy củ như lúc đầu, rõ ràng nói là sờ hài tử, kết quả hiện tại tay làm sao càng ngày càng đi lên.
Đặc biệt là hơi thở hắn phà vào cổ mình, khí tức nóng rực kia có thể dung hóa người.
Nàng mím môi, cuối cùng ngầm đồng ý hành vi của hắn, mặc cho đối phương vuốt ve nhào nặn bầu vú no tròn của mình.
Bất quá hiển nhiên đối phương chưa vừa lòng với đó, cảm nhận được thứ kia cứng rắn ép chặt vào khe mông của mình, Tang Thiến có chút hoảng:
- Không nên...
Đây là phòng của Trịnh Đán, nàng còn ở đây!
...
Lại nói trong sơn trang ở ngoại ô, Hoàng Hậu Liễu Ngưng vừa tắm rửa xong, lười biếng nằm nghiêng trên giường.
Lữ công công len lén đánh giá nữ tử trên giường, làn da trắng mịn, thân thể thành thục đầy đặn, quả nhiên nhìn một cái liền kinh tâm động phách.
Bởi vì vừa tắm rửa xong, trên người ẩn ẩn còn hơi nước, phối hợp suối nước nóng làm da thịt ửng hồng, có thể nói kiều diễm tự sinh, cực kỳ mê người.
Lữ công công tự nhiên biết nàng chăm chú trang điểm như vậy, còn cố ý tắm rửa thay quần áo là vì cái gì, nghĩ đến nam nhân kia, hắn là vừa yêu vừa hận.
Hận mình không có chim, Tổ An lại có thể hưởng dụng nữ thần mà mình không chiếm được, nhưng một phương diện khác, mỗi lần nghĩ tới đối phương chinh phục Hoàng Hậu, nội tâm trống rỗng của hắn có một loại thỏa mãn và kích thích dị dạng.
- Cẩu nô tài, đã xem đủ chưa?
Hoàng Hậu hơi mở mắt phượng, tùy ý liếc hắn một cái, phảng phất như biết tâm tư của hắn, trong ánh mắt đầy khinh miệt và căm ghét.