- Ngươi đến cùng có nói rõ hay không, vì sao hắn còn chưa tới?
- Hồi bẩm nương nương, ban ngày nô tài tự mình đi hoàng cung một chuyến, ám chỉ cho Tổ đại nhân.
Nhìn thấy Hoàng Hậu nổi giận, Lữ công công vội vàng nịnh hót nói.
- Vậy hắn đáp ứng đến không?
Hoàng Hậu nhướng mày, tràn đầy mong đợi chờ lâu như vậy, kết quả đối phương không đến, để cơ thể trống trải của nàng có tà hỏa không hiểu.
- Hẳn là đáp ứng.
Lữ công công nhớ lại tình hình trong cung lúc đó.
- Hẳn là?
Hoàng Hậu thoáng cái ngồi thẳng, thanh âm tăng thêm mấy lần.
Lữ công công vội vàng giải thích:
- Nương nương thiên tư quốc sắc như thế, trên đời có nam nhân nào sẽ cự tuyệt? Nương nương mời, hắn còn không hấp tấp chạy tới sao.
Hoàng Hậu hừ lạnh:
- Đừng tưởng tất cả mọi người đều giống như ngươi, hắn không giống nam nhân khác.
Lữ công công kích động đến sắp khóc, nhìn xem, nguyên lai nương nương biết địa vị của nàng ở trong lòng ta, những năm này mình nỗ lực đều đáng giá.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Hẳn là Tổ đại nhân vừa hồi kinh, trong phủ có nhiều việc, bị những người khác trì hoãn, trễ một chút hẳn sẽ đến.
- Tốt nhất như lời ngươi nói.
Ngón tay của Hoàng Hậu nhẹ nhàng phất qua người, thân thể mỹ diệu như vậy, hắn làm sao bỏ được không đến để ăn.
...
Nhưng nàng không biết, lúc này Tổ An đã hoàn toàn quên bên nàng, đang ở Tang phủ hưởng thụ ấm áp.
Lúc này Tang Thiến đang dịu dàng ngoan ngoãn co quắp ở trong ngực hắn, lo lắng làm bị thương bảo bảo trong bụng, nàng cố ý nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
Nàng chỉ là tiểu thư khuê các, phương diện cảm tình như một tờ giấy trắng, làm sao chịu được thủ đoạn lão luyện của Tổ An, lại thêm đối phương là cha hài tử, nàng đã sớm coi đối phương là nam nhân của mình, mới đầu còn có chút phản kháng, tiếp lấy thì ỡm ờ.
Cơ thể Tang Thiến nóng rực ở trong chăn, đang nằm nghiêng xây lưng về phía hắn. Mùi da thịt ngọt ngào quyện với mùi phấn hương thoang thoảng khiến Tổ An ngây ngất.
Tổ An đưa tay vuốt ve mông Tang Thiến, bờ mông to tròn, mềm mại ấm nóng lập tức làm hắn phấn khích, dù sao lần trước là không biết gì nha.
Tổ An rộn rạo cả người, cự vật trong quần nhanh chóng phồng lên. Hắn hít một hơi thật sâu, ép hạ bộ vào khe mông Tang Thiến như kiểu úp thìa.
- Uhm…
Tang Thiến phát ra tiếng rên rất khẽ, như sợ ai nghe được.
Hơi thở của Tang Thiến hơi dồn dập, ngực phập phồng dưới cánh tay hắn. Tổ An sướng run rẩy, xòe bàn tay xoa nắn bầu vú mềm, cảm thấy máu nóng đang chạy lan trong người mình, dồn xuống vùng hạ thể khiến cự vật cứng lên giật giật.
Tang Thiến run rẩy đến cựa mình, phát ra thanh âm gì đó không thành tiếng. Thấy nàng không còn kháng cự, Tổ An lần lần đi xuống dưới bụng, tuy hơi nhô lên, nhưng da thịt mịn màng làm cho Tổ An cực kỳ hứng thú.
- Đừng…
Thân thể Tang Thiến run đến bần bật, phát ra tiếng kêu khẽ.
Tổ An không để ý, lần mò xuống dưới tí nữa, bàn tay luồn vào trong váy, xuyên qua quần lót, lông mu rậm rạp, hơn nữa rất mịn màng.
Ngay khi tay của Tổ An chạm vào nơi thần bí nhất của nàng, Tang Thiến như xụi lơ, cả người không còn chút sức lực.
- Không được… Tổ đại ca...
Chẳng mấy chốc, tiếng da thịt va chạm bành bạch, tiếng rên rỉ yêu kiều, kèm với tiếng thở dốc, làm cho ai đó ở bên cạnh không cách nào ngủ được.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ An vào cung, tuy không phải mỗi ngày đều sẽ cử hành triều hội, nhưng mặc kệ là chức vị Đông Cung, hay thân phận Tú Y Sứ Giả, hắn đều cần đi lộ mặt, huống chi sự tình Tang Hoằng vẫn chưa hết kết.
Đợi Tổ An rời đi, Trịnh Đán ngồi ở trước gương trang điểm, vừa vẽ lông mày vừa gọi cô em chồng:
- Tiểu Thiến, qua đây ta giúp ngươi trang điểm.
- Không cần, nghe nói son và phấn không tốt với hài tử.
Tang Thiến vừa chỉnh lý giường chiếu vừa cười đáp, so với ngày bình thường ủ dột, hôm nay lại tươi cười rạng rỡ.
- Vâng vâng vâng, ngươi mang thai, ngươi không tầm thường.
Trịnh Đán chu miệng, thần sắc có chút phiền muộn.
- Ai, ta không phải ý kia, về sau đứa nhỏ này còn không phải gọi ngươi là mẹ sao.
Tang Thiến vội vàng giải thích.
- Ta cũng không phải thật tức giận nha.
Trịnh Đán cảm khái nói.
- Chỉ bất quá trong khoảng thời gian này ta cũng cần phải giả trang phụ nữ có thai, để ngoại giới chậm rãi tiếp nhận tin tức này.
Nàng biết kế hoạch của Tang gia, vừa cảm thán cha con Tang gia thật bỏ tiền vốn, vừa có chút động tâm, bởi vì như vậy, Tang gia cũng ngầm thừa nhận quan hệ của nàng và Tổ An, hai người không cần lén lút.
Biết tương lai mình trên danh nghĩa là mẫu thân của hài tử, quan hệ giữa hai nữ cũng đột nhiên tăng mạnh.
Không giống với cô tẩu ở đại gia tộc khác minh tranh ám đấu, các nàng không có bất kỳ lý do gì phải đấu.
Ngược lại từ trình độ nào đó, lợi ích của hai người là nhất trí, lại thêm trong khoảng thời gian này Tang gia chỉ có hai nàng sống nương tựa lẫn nhau, hai người sớm đã như tỷ muội, cho nên nàng mới cố ý trêu đùa.