Trong thế hệ tuổi trẻ Yêu tộc không phải không có người tu vi cao hơn, nhưng cái gọi là thế hệ trẻ tuổi của Yêu tộc, thả tới Nhân tộc đều có thể xem như trung niên thậm chí lão đầu tử, càng không nói đến trong Yêu tộc phần lớn là dựa vào lực lượng huyết mạch truyền thừa.
Bỗng nhiên Sở Sơ Nhan biến sắc, lôi kéo tay Tổ An xem xét:
- Ngươi xảy ra chuyện gì, vì sao còn không bằng thời điểm phân biệt lúc trước, chẳng lẽ bởi vì thụ thương dẫn đến tu vi...
Thế giới này dù sao cũng là thực lực vi tôn, nếu hắn thật thành một phế nhân, trong lòng hẳn sẽ rất khổ sở.
Thậm chí nàng suy nghĩ, mình phải càng thêm nỗ lực tu hành, như vậy mới có thể bảo hộ hắn.
- Yên tâm đi, ta không sao, chỉ là công pháp có chút biến dị, rất khó bị người điều tra ra nguyên khí ba động.
Tổ An an ủi, nói xong nhẹ nhàng vung tay, cách đó không xa, một chiếc lá rụng bị cắt thành hai đoạn.
- Vậy thì tốt.
Sở Sơ Nhan buông lỏng một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thần sắc cổ quái nói.
- Xém chút bị ngươi nói sang chuyện khác, tối hôm qua ngươi đến cùng qua đêm ở nơi nào?
Tóc gáy toàn thân Tổ An dựng đứng, tuy nàng biết quan hệ của mình và Trịnh Đán, nhưng hiện tại làm sao nói, thẳng thắn sẽ khoan hồng ngồi tù mục xương, kháng cự sẽ nghiêm trị về nhà ăn tết.
May mắn hắn đã nghĩ ra lời giải thích:
- Tối hôm qua ta điều tra sự tình Tang gia, Tang Hoằng bị hành thích mất tích, nói đến ta cũng có bộ phận trách nhiệm...
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà đều nghe người nhà nhắc qua triều đình tranh đấu, vội vàng mở lời an ủi, đây hết thảy không phải hắn sai.
Lúc này trong mắt Sở Sơ Nhan lóe lên vẻ khác lạ:
- Tang Hoằng? Ta biết hắn ở đâu.
- Cái gì.
Tổ An vừa mừng vừa sợ, vội vàng nắm tay nàng.
- Tang Hoằng ở đâu?
Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đang tìm hắn, Tang Thiến càng vì thế cơm nước không ngon, mình và Tang Hoằng cũng là bạn vong niên, sợ hắn thật gặp nạn, bây giờ nghe được tin tức của hắn, làm sao có thể không cao hứng.
Thần sắc của Sở Sơ Nhan cổ quái, nhìn vào trong phòng:
- Đang ở trong nhà ngươi, ngươi cả ngày không trở về nhà, tự nhiên không biết.
Tổ An:
- ? ? ?
Phản ứng đầu tiên còn tưởng nàng đang nói giỡn, bất quá thấy bộ dáng nàng không giống giả mạo, lập tức kịp phản ứng, vội vàng chạy vào.
Sở Sơ Nhan cũng đi theo:
- Trước đó từ Bạch Ngọc Kinh đi ra, vốn định đến Yêu tộc tìm ngươi, nhưng nghĩ lấy tính tình của ngươi, ở Yêu tộc cũng không bao lâu, khẳng định sẽ về kinh thành, ta lo lắng nửa đường bỏ lỡ, đến thời điểm lại trời nam đất bắc, cho nên trực tiếp đến kinh đến chờ ngươi.
- Thời điểm đi ngang qua Tằm thành, vừa vặn gặp được Tang Hoằng bị một đám người áo đen truy sát, ta thuận tay cứu hắn, chỉ tiếc ta đến quá muộn, không thể cứu người khác trong sứ đoàn.
Tổ An giật mình, khó trách trong ghi chép của Tú Y Sứ Giả nói dân chúng phụ cận cảm thấy ban đêm ngày đó khá lạnh lẽo, nguyên lai là nàng thi triển Tuyết Hoa Thần Kiếm dẫn đến, mình sớm nên nghĩ tới chỗ này nha.
Sở Sơ Nhan mang theo Tổ An đi tới một gian phòng vắng vẻ, nơi này ngày bình thường chỉ chứa tạp vật, ngay cả người trong phủ cũng rất ít đến:
- Ta giấu hắn ở chỗ này, bởi vì sứ đoàn khâm sai bị diệt khẳng định liên luỵ rất nhiều, ta lo lắng tin tức tiết lộ, thậm chí không để người của ngươi biết, một mực chờ ngươi trở về, ai biết ngươi một đêm không trở lại!
Nghe được vẻ u oán trong giọng nói của nàng, Tổ An ngầm cười khổ, nàng vì giữ bí mật, hơn phân nửa là buổi tối mới vụng trộm tiến vào, mà khi đó mình đã chạy đến Tang phủ.
Rất nhanh cửa phòng mở ra, hắn nhìn thấy Tang Hoằng mê man giấu ở trong bóng tối, lúc này tình huống của đối phương không tốt lắm, toàn thân quấn băng, có thể nhìn ra đại chiến đêm đó hắn bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hậu di chứng do mất máu quá nhiều.
Tổ An vội vàng đi qua xem xét, may mắn hắn đã được cứu chữa, tuy bị thương nặng, nhưng đã không cần lo lắng cho tính mạng.
- Sơ Nhan, lần này thật phải cám ơn ngươi, nếu không có ngươi mà nói, chỉ sợ hắn rất khó sống sót.
Tổ An cho Tang Hoằng ăn một viên linh dược chữa thương của Yêu tộc, cảm kích nhìn Sở Sơ Nhan.
- Chúng ta là người một nhà, ngươi cám ơn ta làm gì.
Sở Sơ Nhan mỉm cười.
- Nhớ không lầm mà nói, trước đó chúng ta ở Minh Nguyệt thành cùng hắn còn là đối thủ một mất một còn, bây giờ lại hao tâm tổn trí cứu hắn, thật là thế sự khó liệu.
- Cho nên nói hành trình Minh Nguyệt thành với ta mà nói là thất bại từ đầu đến đuôi, chỉ có nhận biết các ngươi mới là thu hoạch lớn nhất.
Lúc này Tang Hoằng thăm thẳm tỉnh lại, vừa vặn nghe bọn họ thảo luận, nhịn không được cảm khái nói.
- Bá phụ, ngươi tỉnh?
Tổ An vội vàng đi nâng đỡ hắn.