Lữ công công như cơn gió chạy tới, thậm chí trên mặt có chút hưng phấn, nghĩ thầm chẳng lẽ nương nương thương ta trung tâm, nên ban thưởng ta ở bên cạnh quan sát?
Bất quá sau khi đi vào phát hiện hai người y phục chỉnh tề, nhất thời có chút thất vọng.
Hoàng hậu không có tâm tình chú ý tới chuyện khác, mà nhanh chóng nói sự tình vừa rồi cho hắn.
Lữ công công cũng sợ hãi cả kinh, nếu loại chuyện này ra ánh sáng, kết cục của Hoàng hậu và Tổ An còn chưa biết, nhưng hắn hỗ trợ xuất lực, tuyệt đối là tru di cửu tộc.
Tuy hắn là thái giám không có hậu nhân, nhưng hắn có ca ca, Lữ gia ở kinh thành cũng coi như gia tộc không lớn không nhỏ.
- Ngươi đi thăm dò một chút, chú ý không nên đả thảo kinh xà.
Hoàng hậu dặn dò.
- Nô tài hiểu rõ.
Lúc Lữ công công rời đi cực kỳ lo lắng, này quan hệ đến cuộc sống hạnh phúc của hắn, không thể để cho người khác quấy rầy.
Đợi sau khi Lữ công công đi, Hoàng hậu cũng dần dần trấn định, nhìn Tổ An nói:
- Yên tâm đi, nếu hoàng thượng quả thật tra được cái gì, chúng ta đã không có khả năng còn an an ổn ổn ở chỗ này nói chuyện phiếm.
Tổ An nghĩ thầm không hổ là nữ nhân của Triệu Hạo, đảm phách này tuyệt đối không phải cô gái tầm thường có thể so sánh.
- Tiểu nam nhân, xem ngươi bị dọa kìa.
Lúc này Hoàng hậu khanh khách cười rộ lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
- Tới ngồi đi, còn sợ ta ăn ngươi.
Thần sắc Tổ An cổ quái, còn không phải là sợ ngươi ăn ta sao:
- Nương nương, bây giờ sự tình bất ổn, chúng ta khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.
- Sợ cái gì, hắn có chứng cớ xác thực, chúng ta đều không sống được, còn sống, vậy chứng minh còn chưa tra được cái gì, đã như vậy, còn không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.
Hoàng hậu vũ mị dán tới, không thể không nói mỹ nhân thành thục là mê hồn như vậy.
Tổ An nghĩ thầm nữ nhân này thật là nhảy trên phần mộ, biết rõ hoàng đế đang tra nàng, nàng lại không chút thu liễm?
Bởi vì dán quá gần, mùi hương trên người đối phương không bị cản trở, để giữa mùa đông bỗng dưng nhiều một tia nóng rực.
Hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nghĩ đến Bích Linh Lung cảnh cáo, ngồi nghiêm chỉnh muốn đẩy đối phương ra, ai biết chạm vào lại là bầu vú to tròn mềm mại, hắn lúng túng nói:
- Ta nói ta không phải cố ý ngươi tin không?
Hoàng hậu cười rộ lên:
- Ta đương nhiên tin, ngươi muốn thì hoàn toàn có thể quang minh chính đại lột ra vò nắn, ta hoan nghênh, làm sao có thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy.
Tổ An ho nhẹ:
- Nương nương, ta mới từ ngự thư phòng đi ra, nói không chừng hoàng thượng lại muốn tìm ta, ta phải tới đó chờ.
- Ngươi không phải rất hận hắn sao? Vì sao hiện tại lại sợ hắn như thế?
Ngón tay Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
Tổ An giật mình, tâm thái của mình đối với hoàng đế là bí mật lớn nhất, nàng làm sao biết.
Phảng phất như nhìn ra hắn nghi hoặc, Hoàng hậu vứt mị nhãn, sau đó cười khanh khách nói:
- Một đêm kia ngươi dùng lực như vậy, như coi ta là lão bà của kẻ thù, ta có thể không cảm giác được sao?
Nghe nàng nói, trong thân thể Tổ An dấy lên tà hỏa, có điều lúc này lý trí của hắn vẫn tồn tại, nỗ lực áp chế mình:
- Nương nương nói giỡn, ta thật phải đi.
Hoàng hậu u oán thở dài:
- Thời điểm tốt gọi người ta Ngưng nhi, thời điểm không tốt gọi người ta nương nương, tâm đã bị ngươi làm lạnh.
Trong lúc nhất thời Tổ An im lặng, nữ nhân này đột nhiên chơi tiết mục thâm tình, để hắn không biết tiếp như thế nào.
Lúc này Hoàng hậu cũng thu hồi ý cười lỗ mãng:
- Có phải ngươi cảm thấy ta là dâm phụ không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, trong nội tâm xem thường ta hay không?
Tổ An vội vàng nói:
- Ta tuyệt đối không có ý này, chỉ là bây giờ tình thế khẩn trương...
Tuy hắn và hoàng hậu rất kích thích, nhưng mạo hiểm thực quá lớn, đối với một người có lý trí mà nói, không có đạo lý bốc lên phong hiểm lớn như thế, dù sao bên cạnh hắn còn có nhiều người để ý như vậy.
Ngón tay bóng loáng của Hoàng hậu đặt lên môi hắn:
- Ngươi không cần ngụy biện, ta nhiều lần chủ động tìm ngươi, trong lòng ngươi khẳng định xem thường ta, nhưng ngươi có biết tại sao ta không kịp chờ đợi tìm ngươi hay không? Chẳng lẽ ta thật khô hạn khó nhịn như thế sao?
Tổ An không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
Hoàng hậu lên tiếng:
- Trước kia tu vi của ta rất cao, hơn nữa thời điểm tỷ tỷ của ta còn tại thế, tu vi cũng cực kỳ cao minh, thanh thế của Liễu gia cực lớn, khả năng bởi vậy gây nên Triệu Hạo nghi ngờ, ngầm đồng ý một số chuyện nào đó phát sinh, dẫn đến tỷ tỷ ta mất sớm, ta cũng vì vậy mà lưu lại đạo thương không thể xóa nhòa, dẫn đến tu vi tán loạn, thành người bình thường, trong lòng ta làm sao không hận? Lúc trước cùng ngươi ân ái, trừ trả thù người kia ra, còn muốn mượn ngươi trợ giúp khôi phục tu vi.