Phải biết Vũ Lâm Vệ là cấm vệ trong hoàng cung, chỉ lo an toàn cho hoàng cung, thỉnh thoảng sẽ phân phối cho sứ đoàn khâm sai sử dụng.
Nhưng rất ít phái đi bảo hộ một người nào đó.
Tuy 20 Vũ Lâm Vệ số lượng không nhiều, nhưng cái này cho thấy thái độ của hoàng đế, sẽ không còn người dám coi trời bằng vung động đến hắn.
Tổ An cũng cao hứng thay Tang Hoằng, như vậy mạng đối phương xem như bảo vệ, mình một người cũng không cách nào thời thời khắc khắc bảo vệ Tang Hoằng, có hoàng đế công khai che chở, Tề Vương không có khả năng lại động thủ với hắn.
Đợi hai người rời đi, hoàng đế cau mày, vô ý thức ngẩng đầu nhìn một chút, trên đầu mình rõ ràng không có vật gì, vì sao vừa rồi Tổ An mấy lần vụng trộm liếc đỉnh đầu của ta?
Hơn nữa trong mắt dường như có vài tia thương hại, loại cảm giác kia thật khiến người khó chịu.
Đúng lúc này, lời nói của Lương Vương Triệu Dực đánh gãy hắn suy nghĩ:
- Hoàng thượng, Tề Vương lại công khai vận dụng sát thủ ám sát ở hoàng thành, quả thật tội không thể tha, xin hoàng thượng hạ chỉ trách phạt!
Liễu Diệu cũng đứng ra nói:
- Tề Vương lòng lang dạ thú, phạm tội tuyệt đối không chỉ như thế, trước đó ở Vân Trung quận, trong bóng tối bố trí ý đồ mưu phản, sau khi sự tình bại lộ lại vây giết sứ đoàn nỗ lực tiêu diệt chứng cứ, lại thêm hành vi những năm này, tội đáng chém!
Mấy người còn lại cũng đứng ra kể rõ tội trạng của Tề Vương, khuyên hoàng đế xuống tay, bây giờ bọn họ đã chiếm ưu thế, muốn động Tề Vương là thời cơ tốt nhất.
Bất quá Triệu Hạo từ đầu đến cuối không tỏ thái độ, sau đó nhìn về phía Bích Tề và Mạnh Di:
- Hai người các ngươi thấy thế nào?
Bích Tề và Mạnh Di liếc nhau, cuối cùng Bích Tề mở miệng nói:
- Thần nghĩ...
...
- Tề Vương xong.
Sau khi rời ngự thư phòng một khoảng cách, Tang Hoằng lặng lẽ nhìn Tổ An nói.
Tổ An giật mình:
- Lần này hoàng đế sẽ xuất thủ?
- Thế thì chưa hẳn.
Tang Hoằng lắc đầu.
- Tuy gần đây thế lực của Tề Vương suy sụp, nhưng nội tình phi phàm, bức gấp hắn cũng sẽ chó cùng rứt giậu. Hoàng thượng hẳn sẽ không lấy thủ đoạn quá thô bạo, nhưng Tề Vương ở kinh thành đã không có đất dung thân.
Không giống phiên Vương khác, Tề Vương là muốn tranh đoạt đế vị, một khi rời trung tâm quyền lực kinh thành, hắn sẽ triệt để lui ra hàng ngũ tranh đoạt hoàng vị, thế lực cũng sẽ dần dần sụp đổ.
Lúc này trong mật thất của Tề Vương Phủ cũng có một trận tụ hội, người cầm đầu là Tề Vương.
- Vương gia, việc đã đến nước này, không bằng phát động đi?
Một người lên tiếng nói.
Nửa gương mặt của Tề Vương bị bóng mờ che chắn, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
- Được!
Tổ An mang theo Tang Hoằng xuất cung, phát hiện không ít thị vệ ở cửa cung chỉ trỏ nơi xa, từng cái thần sắc kích động thảo luận, dường như nhìn thấy đại minh tinh.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tổ An nhịn không được bật cười, nguyên lai Sở Sơ Nhan đang chờ ở bên ngoài cửa cung.
Nàng đứng trong gió rét, tóc dài bay múa, váy áo tung bay, phối hợp dung nhan tuyệt mỹ lãnh diễm, cả người có một loại vẻ đẹp di thế mà độc lập.
Không chỉ thị vệ ở cửa cung, bách tính ở nơi xa đi ngang qua, thậm chí quan to quyền quý cũng nhịn không được ngừng chân dò xét vài lần.
Thậm chí có ít người muốn đi lên bắt chuyện, nhưng vừa đi mấy bước, liền bị khí chất băng lãnh của đối phương chấn nhiếp, nên không dám tới mạo phạm.
Ngay cả Tang Hoằng cũng cảm thán:
- Sở tiểu thư quả nhiên là nhân vật như tiên tử, loại quang cảnh này, chỉ năm đó Ngọc phu nhân vào kinh mới có thể so sánh.
Nhớ lại tình hình năm đó, hắn cảm giác mình như trẻ thêm mấy tuổi.
Vốn hắn còn kế hoạch lợi dụng cơ hội Sở gia và Tổ An đoạn tuyệt quan hệ, để nữ nhi nghĩ biện pháp gả cho Tổ An trở thành phu nhân chính quy, nhưng sức cạnh tranh của Sở Sơ Nhan quá mạnh, hắn không khỏi mất đi lòng tin.
- A Tổ!
Nhìn thấy Tổ An đi ra, trên khuôn mặt băng lãnh của Sở Sơ Nhan xuất hiện nụ cười, như băng tuyết tan rã, sau đó mới nhìn Tang Hoằng khẽ gật đầu ra hiệu.
- Đi thôi, trước đưa Tang đại nhân hồi phủ.
Tổ An nhịn không được nắm tay nàng, lão bà xinh đẹp như thế lại không tuyên thệ chủ quyền, quả thực là lãng phí cơ hội tốt.
Quả nhiên, nhìn thấy Sở Sơ Nhan không chỉ không phản kháng, ngược lại rất tự nhiên dựa sát vào hắn, những người ở xung quanh nhất thời quăng tới ánh mắt "hâm mộ".
Điểm nộ khí +110 +110 +110...
Cảm thấy hệ thống không ngừng thu được điểm nộ khí, Tổ An nhịn không được cười lên, không khỏi nhớ lại năm đó ở Minh Nguyệt thành vì kiếm điểm nộ khí, mà kéo Sở Sơ Nhan đi đổ phường.
Không biết có phải cũng nhớ lại trước kia hay không, trên khuôn mặt băng lãnh của Sở Sơ Nhan cũng lộ ra vẻ thẹn thùng.
- A Tổ, có phải ngươi làm sự tình gì có lỗi với ta hay không?
Đúng lúc này nàng nguyên khí truyền âm hỏi.