Tổ An giật mình:
- Làm sao hỏi như vậy.
- Luôn cảm giác ngươi làm việc gì trái với lương tâm, mới ân cần với ta như vậy.
Sở Sơ Nhan nghi ngờ nhìn hắn.
- Ngươi oan uổng ta, ta sẽ thương tâm.
Tổ An nghĩ thầm giác quan của nữ nhân thật đáng sợ, chẳng lẽ đây chính là Kiếm Tâm Thông Minh mà trước kia Yến Tuyết Ngân đề cập tới, Sở Sơ Nhan là số ít thiên tài cũng đạt tới loại tâm cảnh này.
May mắn lúc này có Vũ Lâm Vệ kéo xe ngựa tới chuyển hướng sự tình, Tổ An vội vàng dẫn hai người lên xe ngựa đi về Tang phủ.
Trên đường Tang Hoằng giảng thuật hết thảy sự tình phát sinh trong cung, sau đó nói:
- Thực ra sứ đoàn bị diệt, mặc dù ta biết hắc thủ hơn phân nửa là Tề Vương, nhưng không có chứng cứ, kết quả hắn chó cùng rứt giậu, lại ở trong kinh thành dùng lực lượng nỗ lực ám sát ta, kết quả còn thất bại.
- Kinh thành không giống Tằm thành, thủ đoạn của hắn lại thông thiên, muốn hoàn toàn xóa sạch dấu vết là không thể nào, chỉ cần hoàng thượng phái người tra, sớm muộn cũng sẽ tra đến trên đầu của hắn.
- Lại thêm tội danh ở Vân Trung quận, đã đủ để trị tội Tề Vương.
- Đặc biệt là hai vị nguyên soái Tần gia mang theo đại quân ở tiền tuyến, trong thời gian ngắn không về được, thế lực trong quân của Tề Vương cắt giảm hơn phân nửa.
Ánh mắt Sở Sơ Nhan khẽ nhúc nhích, dù sao Tần gia cũng là gia tộc của mẫu thân.
- Nhưng vừa rồi bá phụ nói hoàng thượng sẽ không động thủ với Tề Vương?
Tổ An ngạc nhiên nói.
- Ngươi còn trẻ, quá xem thường năng lực của Tề Vương.
Tang Hoằng giải thích.
- Nói câu đại nghịch bất đạo, Tề Vương mới là người thừa kế của Thái Tổ bản triều, cho nên hắn kế thừa lực lượng dòng chính năm đó của Thái Tổ, lại thêm những năm này kinh doanh, thế lực của hắn còn muốn áp đảo hoàng thượng.
- Hơn nữa có truyền ngôn, thực lực cá nhân của Tề Vương thậm chí đã không thua hoàng thượng.
Nghe vậy Tổ An giật mình:
- Hắn cũng là Địa Tiên?
- Mặc dù không có chứng cứ thiết thực, nhưng cá nhân ta suy đoán hẳn tám chín phần mười, này mới có thể ở trước đây ít năm hình thành thanh thế cuồn cuộn như vậy.
Tang Hoằng nói.
- Đương nhiên có lẽ vẫn không bằng hoàng thượng, bằng không chỉ sợ hắn sớm đã không cam tâm làm thần tử.
Tổ An âm thầm gật đầu, như vậy mới nói thông được rất nhiều chuyện.
Tề Vương yếu hơn hoàng đế, nhưng chênh lệch hẳn sẽ không quá lớn, hoàng đế muốn động thủ với Tề Vương, khẳng định phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Bây giờ hoàng đế sắp hết thọ nguyên, hắn khẳng định không nỡ hao tổn, cho nên mới chậm chạp không động thủ với Tề Vương.
Nhưng nếu quả thật sinh mệnh đến thời khắc cuối cùng, hoàng đế khẳng định vẫn sẽ đối phó Tề Vương, nếu không nhi tử ngốc của mình khẳng định không đối phó được Tề Vương như mặt trời giữa trưa.
Tề Vương cũng không ngốc, biết sớm muộn sẽ có ngày như thế, cho nên rõ ràng thời gian có lợi với hắn, nhưng hắn vẫn bí quá hoá liều làm ra một số sự tình phản nghịch, tỉ như ở Vân Trung quận.
- Bất quá lần này Tề Vương bị nắm chuôi, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hơn nữa dưới tình huống không vạch mặt, nếu ta đoán không sai, khẳng định sẽ lấy Tề Vương rời kinh đến đất phong mà tạm thời chấm dứt.
Tang Hoằng trầm giọng nói.
- Thế nhân đều hướng lợi tránh hại, một khi Tề Vương rời kinh thành, rõ ràng đã mất đi năng lực tranh đoạt hoàng vị, rất nhiều quan viên của Tề Vương nhất mạch sẽ bắt đầu rời hắn mà đi, cho dù là gia tộc hạch tâm của Tề Vương nhất mạch cũng phải cân nhắc vấn đề đường lui, nội bộ bọn họ khẳng định ám lưu hung dũng.
- Tiếp xuống thế lực Tề Vương sẽ càng ngày càng suy yếu, sau cùng dần dần biến thành người cô đơn, lúc đó hoàng thượng lại ra tay với hắn, ảnh hưởng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Tổ An nghe mà bội phục không thôi, tuy tu vi của Tang Hoằng ở trong kinh thành không tính xuất chúng, nhưng năng lực chính trị lại nhất đẳng, bằng vào tin tức trước mắt, có thể phỏng đoán sự tình phát sinh tiếp sau.
Lúc này Sở Sơ Nhan nhịn không được hỏi:
- Tương lai Tần gia sẽ có kết cục gì?
Tang Hoằng đáp:
- Lấy uy vọng của Tần gia ở trong quân đội, chỉ cần không theo Tề Vương tạo phản, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, đương nhiên đến thời điểm ấy Tần gia chắc chắn sẽ không có được quyền thế như hôm nay.
Sở Sơ Nhan gật đầu, nàng không thèm để ý quyền thế, chỉ cần Tần gia không xảy ra biến cố lớn, để mẫu thân thương tâm là được.
Thời gian nói chuyện phiếm trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã trở lại Tang phủ.
Tang Thiến và Trịnh Đán đã sớm nhận được tin tức, đang chờ ở cửa ra vào.
- Cha!
So với Trịnh Đán, Tang Thiến càng kích động hơn, nàng đã mất ca ca, trong khoảng thời gian này nghĩ phụ thân hơn phân nửa đã gặp nạn, bây giờ bình an trở về, làm sao có thể không cao hứng.
- Tiểu Thiến!
Tang Hoằng cũng nước mắt tuôn đầy mặt.