Tổ An lại kéo tay nàng nhét Kỳ Mộc Yêu Sa qua:
- Lúc trước nếu không phải ngươi cho ta phù văn hộ thân, cái mạng này của ta chỉ sợ đã không còn, so với ân cứu mạng, Kỳ Mộc Yêu Sa lại tính là gì.
Bị hắn kéo, Tạ Đạo Uẩn bản năng rút tay, lại không rút về được, hơn nữa không tiện giãy dụa, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ:
- Phù văn hộ thân kia không có thần kỳ như vậy... cám ơn Tổ đại ca.
Thấy nàng nhận lấy, lúc này Tổ An mới hài lòng buông tay.
Tạ Đạo Uẩn nhếch miệng, biểu lộ khá phức tạp, tựa hồ mừng rỡ, tựa hồ ưu sầu.
Lúc này Tạ Tú ở bên cạnh âm dương quái khí nói:
- Vừa rồi ai nói người ta tặng lễ đều là thèm thân thể đối phương nhỉ.
- Muốn chết hả!
Tạ Đạo Uẩn nhất thời xấu hổ, chạy tới truy đánh hắn.
Tạ Tú vừa né tránh, vừa cười nhìn Tổ An vươn tay:
- Tổ huynh, lễ vật của ta đâu?
Tổ An nhìn những quà tặng chồng chất như núi ở bên cạnh, cười tủm tỉm nói:
- Ngược lại đã có nhiều nữ nhân tranh nhau tặng quà cho ngươi như vậy, cũng không nhọc đến ta hao tâm tổn trí.
Tạ Tú nhất thời kêu to:
- Tổ huynh ngươi gặp sắc quên bạn.
Tổ An bất động thanh sắc duỗi chân vấp hắn một cái, Tạ Tú nhất thời té ngã trên đất, bị Tạ Đạo Uẩn bắt lấy, sau đó là một trận thu thập.
Cả phòng nhất thời tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
- Sự tình gì trò chuyện vui vẻ như vậy?
Lúc này một thanh âm hiếu kỳ truyền đến, nguyên lai là Sở Sơ Nhan trở về.
Tạ Đạo Uẩn đang đánh đệ đệ lập tức thu tay, lại khôi phục bộ dáng thục nữ như ngày xưa:
- Tỷ đệ đùa giỡn mà thôi, để Sở tiểu thư chế giễu.
Tạ Tú nhịn không được cảm khái nói:
- Sở tiểu thư ngươi ăn cái gì lớn lên, sao càng ngày càng đẹp như vậy.
Tạ Đạo Uẩn hung hăng trừng đệ đệ một cái:
- Chớ nói nhảm.
Nàng biết đệ đệ có đặc tính hoa hoa công tử, sợ hắn đánh chủ ý tới trên người Sở Sơ Nhan.
Tạ Tú bĩu môi, hắn còn rất thanh tỉnh, tuy đám người Sở Sơ Nhan xinh đẹp, nhưng quá ưu tú, nữ tử ưu tú như vậy nếu dám chơi rồi bỏ, mình chết cũng không biết chết như thế nào. Nữ tử cấp bậc như vậy hắn đụng cũng không dám đụng, bằng không sẽ phiền phức ngập trời.
Người khác đều hâm mộ bên người Tổ An hồng nhan tri kỷ tuyệt sắc khuynh thành, chỉ có hắn mới biết đồng tình Tổ An, chơi thực sự quá ít, loại tiêu chuẩn này đã định trước số lượng hồng nhan tri kỷ kém xa mình.
Tổ An có chút kỳ quái, nghĩ thầm sao cảm giác ánh mắt Tạ Tú nhìn ta tràn ngập thương hại như thế nhỉ?
Có điều hắn không rảnh ngẫm nghĩ, rất mau lực chú ý trở lại trên người Sở Sơ Nhan:
- Sự tình của ngươi xong rồi?
Sở Sơ Nhan ân một tiếng.
Tổ An đứng lên nói:
- Ta cũng có chút việc muốn gặp Tế Tửu, ngươi ở chỗ này đợi ta một lát.
Sở Sơ Nhan sững sờ:
- Thế nhưng Tế Tửu đã rời đi.
- A?
Tổ An trợn tròn mắt.
Sở Sơ Nhan nói:
- Ta giao đồ vật của sư môn cho hắn, sau khi hắn nhìn thấy liền nhất phi trùng thiên, không biết đi nơi nào.
Tổ An nhất thời phiền muộn, Tế Tửu như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, lần sau muốn gặp hắn cũng không biết lúc nào.
Lúc này Sở Sơ Nhan nói:
- Đúng rồi, ta một mực suy nghĩ Trịnh Đán muội muội thiên phú thật tốt, nhưng bị giới hạn gia thế dòng dõi, không có không gian phát triển, cho nên vừa rồi ta còn cầu Tế Tửu một việc, vốn muốn cho Trịnh Đán bái hắn làm thầy, có điều hắn biểu thị đã không thu đồ đệ, về sau nghe nói quá khứ của Trịnh Đán, liền quyết định để nàng bái vào môn hạ cccđại đệ tử.
Sau đó nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn:
- Đến thời điểm Trịnh Đán và Tạ tiểu thư là đồng môn sư tỷ muội, mong Tạ tiểu thư trông nom nhiều hơn.
- A?
Tạ Đạo Uẩn có chút ngây người, sau đó kịp phản ứng.
- Trước kia chúng ta là đồng học, huống chi đến từ một chỗ, tự nhiên sẽ chiếu ứng lẫn nhau.
Nàng có chút hiếu kỳ vì sao Sở Sơ Nhan đặc biệt trợ giúp Trịnh Đán như vậy, trước kia nghe qua tin đồn về Trịnh Đán và Tổ đại ca, chẳng lẽ nàng đã được Sở tiểu thư tán thành?
Ai, phong độ của Sở Sơ Nhan quả nhiên để người say mê, căn bản sinh không nổi ý tranh phong.
Tổ An thì vui mừng quá đỗi, bởi vì hắn tìm Tế Tửu cũng là muốn giải quyết vấn đề Trịnh Đán, tư chất và tâm tính của nàng, mai một ở Tang gia quá đáng tiếc, không nghĩ tới Sơ Nhan và mình tâm hữu linh tê, nghĩ đến cùng một chỗ.
Càng trọng yếu là, cử động này của nàng hiển nhiên là đã tiếp nhận Trịnh Đán, về sau chí ít không cần lo lắng quan hệ giữa hai người bọn họ.
- Đúng rồi, ngươi tìm Tế Tửu làm gì?
Sở Sơ Nhan chợt nhớ tới, hiếu kỳ hỏi.
- Không có gì, không trọng yếu.
Tổ An cười cực kỳ vui vẻ.
...
Lúc này trong hoàng cung, hoàng đế được Tú Lâu đưa tới tình báo tuyệt mật, mặt trong nháy mắt trầm xuống:
- Kim Bài Đệ Thất chết?