Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2870 - Chương 2870 - Chết Đuối?

Chương 2870 - Chết đuối?
Chương 2870 - Chết đuối?

Vẻ mặt hai người cầu xin:

- Chỗ nào đúng dịp, chúng ta là cố ý tới đây chờ đại nhân.

Tổ An sững sờ, chỉ chỉ Đông Cung:

- Là bên kia đang tìm ta?

Hai người ừ một tiếng, sau đó Phác Đoạn Điêu tiến đến bên người Tổ An nhỏ giọng nói:

- Gần đây tính tình của Thái Tử Phi có chút không tốt, Tổ đại nhân phải cẩn thận một chút.

Tiêu Ti Côn cũng nhỏ giọng nói:

- Thị nữ Dung Mạc bên người Thái Tử Phi rất hay nói xấu ngươi, ngươi không giải quyết, sợ rằng tương lai sẽ xảy ra phiền phức lớn.

Trong lòng Tổ An hơi ấm, hai người thật coi hắn như bằng hữu mới nói những lời như thế, bằng không những lời này của hai người bọn họ lộ ra ngoài, hai người cũng đừng nghĩ lăn lộn ở Đông Cung.

Tổ An cười nói:

- Không sao, ta đi Đông Cung một chuyến, tự nhiên có thể hóa giải.

Hai người nhao nhao biểu thị hoài nghi.

Tổ An cũng không giải thích, trực tiếp đi theo hai người tới Đông Cung.

Trước theo chương trình bái kiến Thái Tử, mập mạp kia cả ngày chỉ biết chơi, tiện tay đuổi hắn đi, một bộ sợ hắn chậm trễ thời gian mình chơi.

Tổ An âm thầm suy nghĩ, từ khi ở Tây Khuyển Khâu tiêu diệt phân hồn của hoàng đế ở trong cơ thể hắn, tựa hồ tiểu tử này càng ngu ngốc hơn.

Rất mau tiến vào bên trong, Bích Linh Lung đang ngồi ở trước bàn sách làm việc, lưng eo thẳng tắp, tư thế ngồi cực kỳ quy chuẩn, một bộ mẫu nghi thiên hạ.

Không cẩn thận quan sát kỹ cũng có thể chú ý tới nàng lười biếng, tựa hồ không chịu nổi gánh nặng trước ngực, lặng lẽ dùng bàn nâng...

Bích Linh Lung phảng phất như không thấy hắn, chuyên chú công văn trong tay.

Tổ An cũng không thèm để ý, lẳng lặng nhìn nàng.

Không biết qua bao lâu, cái cổ của Bích Linh Lung ửng đỏ nhàn nhạt, hiển nhiên là chịu không được ánh mắt nóng bỏng của hắn,

- Tổ đại nhân quan uy thật lớn, đã lâu như vậy, còn phải để cho người ta chuyên môn đi mời mới tới.

Trong lòng Bích Linh Lung tức giận, vẫn không có nhìn hắn, tay cầm bút phê trên công văn.

Tổ An thở dài:

- Lần này ta tới là cáo biệt ngươi.

Bích Linh Lung giật mình, bút trong tay run lên, mực nước làm bẩn công văn, ngẩng đầu nhìn phía hắn, không còn trấn định như ngày thường.

- Xảy ra chuyện gì.

Nghe được vẻ ngưng trọng trong giọng nói của đối phương, Bích Linh Lung cũng không lo được tức giận, khẩn trương hỏi.

- Ta bị hoàng thượng phái đi Dịch Quận một chuyến...

Sau đó kể sự tình Triệu Hạo phân công cho hắn nhiệm vụ.

Bích Linh Lung còn là lần đầu tiên biết được việc này, nghe vậy mặt mày khẽ biến.

- Ngươi vừa trở về lại phái ngươi đi Dịch Quận?

Bích Linh Lung nhíu mày, tựa hồ hết sức bất mãn.

Trong lòng Tổ An ấm áp, nghe ngữ khí của nàng, lúc này mới cảm giác được nàng như người một nhà.

Oán khí trong lòng Bích Linh Lung tan thành mây khói, Tổ An vừa mới lấy được nhiệm vụ không giữ lại chút nào nói cho nàng, chứng minh quan hệ giữa hai người mới là thân mật nhất, cảm thấy trong khoảng thời gian này mình tức giận có chút vô lý.

- Không có cách nào, đây là chức trách.

Tổ An thở dài.

Bích Linh Lung đương nhiên biết đây không phải chức trách, mà là bây giờ hoàng đế quá cường đại, cường đại đến bọn hắn còn không có năng lực phản kháng, nghĩ tới đây nàng thăm thẳm thở dài:

- Ủy khuất ngươi, ngươi một đường cẩn thận, ta ở chỗ này chờ ngươi trở về.

Nghe được nàng thổ lộ chân tình, Tổ An kìm lòng không được đi qua, ôm eo nhỏ của nàng, sau đó ở trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng hôn xuống.

Thân thể Bích Linh Lung run lên, bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương không nhúc nhích tí nào, rất nhanh khí tức quen thuộc kia để toàn thân nàng dần dần mềm nhũn.

Hai người cứ như vậy hôn một trận, Bích Linh Lung rốt cục đạt được thở dốc, hờn dỗi nhìn hắn:

- Lá gan của ngươi thật lớn, Thái Tử còn ở bên ngoài.

- Thì tính sao.

Không nghe lời này còn tốt, vừa nghe xong, Tổ An hôn tới lần nữa.

Vòng eo của Bích Linh Lung như dương liễu, cả người bị ép tới ngửa ra sau, ngã xuống trên bàn sách.

Cảm giác áp bách quen thuộc kia, làm mặt mũi của Bích Linh Lung đỏ bừng:

- Nếu như bị hoàng thượng phát hiện, chúng ta nhất định sẽ chết.

Nàng có thể không để ý tới Thái Tử ngốc kia, nhưng không thể không nhìn hoàng đế, tu vi Địa Tiên, thần niệm vừa mở, toàn bộ hoàng cung bất luận dấu vết gì cũng không thể gạt được hắn.

- Yên tâm, hiện tại hắn không có thời gian quản những chuyện này.

Tổ An nói như vậy là có lực lượng, nếu Triệu Hạo tùy thời tùy chỗ giám sát toàn bộ hoàng cung, hắn và hoàng hậu đã sớm chết không nơi táng thân.

Nhưng Bích Linh Lung lại không biết nguyên nhân, ấn tượng hoàng đế cường đại ở trong lòng nàng khó có thể ma diệt, nhưng bị tình lang ôm, toàn thân nàng như nhũn ra, căn bản vô lực kháng cự.

Hai chân Bích Linh Lung thỏng xuống đất, làm cho khu âm hộ càng nhô cao lên, nhìn cực kỳ kích thích.

Bình Luận (0)
Comment