Tổ An rời môi nàng, cúi đầu hôn lên cái cổ thiên nga duyên dáng, lập tức một làn xạ hương quanh quẩn chóp mũi, sau đó tiếp tục chậm rãi dời xuống, mút lấy đầu nhũ hoa đỏ thẫm, lúc này vạc áo bên kia cũng bị bung ra, hắn dùng ngón tay kẹp lấy, Bích Linh Lung như bị sét đánh, làm cho đại não tê dại.
- Hơ…
Miệng nàng không tự chủ được bắt đầu rên rỉ, lúc này chỉ còn lại dục hỏa từ đáy lòng nổi lên, phảng phất muốn thiêu đốt thân thể và linh hồn của nàng thành tro bụi, thân thể mềm mại yêu kiều kia dần dần nóng hổi, giống như củi khô bị lửa đốt cháy, hai nụ hoa của bầu nhũ hoa đã sớm nhô lên màu hồng đỏ, chỉ thấy song phong của nàng no đủ căng tròn, đầu núm nhũ hoa vểnh lên dựng đứng, làn váy bị hắn tốc lên bụng, lộ ra hai chân mượt mà bóng loáng, cái mông đẹp săn chắc, cùng với cái quần lót màu trắng tinh không che hết thảm lông đen nồng đậm.
Thân thể của nàng hơi giãy dụa, nơi u cốc đã bắt đầu chảy ra dịch nhờn ướt át, lúc Tổ An kéo quần lót xuống dưới gối, ngón tay đụng vào miệng u cốc của nàng, Bích Linh Lung cảm thấy nàng giống như muốn hòa tan, nơi cửa hang mềm mại co rút, ngón tay đụng chạm làm cho Bích Linh Lung càng thêm hưng phấn, khoái cảm như sóng lớn mãnh liệt làm nàng khát vọng Tổ An có thể để ngón tay kia vào càng sâu.
Nhìn thấy Bích Linh Lung biểu lộ vui sướng, cái âm hộ bên dưới đã ướt đẫm, Tổ An không kìm nén được dục hỏa nữa, mở hai chân của Bích Linh Lung ra, làm cho nàng ngượng ngùng, toàn thân run rẩy, miệng lắp bắp.
- A Tổ, đừng, hoàng thượng sẽ phát hiện…
Tổ An cũng có chút khẩn trương thở dốc, Bích Linh Lung quá đẹp, từng chi tiết trên người đều hoàn mỹ không chút tỳ vết, làm cho nam nhân nhìn thấy đều phát cuồng….
Hai người chưa từng ân ái thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ tuyệt vời qua như vậy.
Ôm nhau thật lâu, Bích Linh Lung mới tỉnh táo lại, đẩy Tổ An ra, kéo váy xuống, tỉ mỉ sửa sang lại nếp nhăn, thanh âm kiều mị:
- Ngươi cái gia hỏa chán ghét này, mỗi lần đều chỉ biết khi dễ người ta.
- Còn tức giận không?
Nhìn bộ dáng kiều diễm của đối phương sau cao triều, trái tim Tổ An tràn đầy trìu mến.
- Ai giận ngươi?
Bích Linh Lung có chút chột dạ, nhìn thấy ánh mắt đối phương giống như cười mà không phải cười, nàng đành phải gắt giọng.
- Được rồi được rồi, ai bảo trong khoảng thời gian này ngươi chỉ biết bồi Sở Sơ Nhan, không để ý đến ta.
Tổ An dở khóc dở cười:
- Nàng là thê tử của ta, phân biệt lâu như vậy, ta không bồi nàng bồi ai.
- Nàng và ngươi đã ly hôn, đâu còn là thê tử của ngươi?
Bích Linh Lung không cam lòng.
- Vậy ở trong lòng ngươi ta tính là cái gì?
Lời vừa nói ra, nàng có chút hối hận, cảm giác nghĩ mình lại xót cho thân, rõ ràng quan hệ giữa hai người chỉ sợ vĩnh viễn không có cách nào công khai, trong lòng sầu não.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Dung Mạc:
- Thái Tử Phi, Khương đại nhân cầu kiến.
Hiển nhiên nàng thân là thiếp thân thị nữ của Bích Linh Lung, biết Thái Tử Phi đơn độc gặp một ngoại nam lâu như vậy có chút không hợp, thế là tìm cơ hội tới nhắc nhở.
Bích Linh Lung cũng kịp phản ứng, sửa sang lại y phục trên người, xác định không có dị dạng, lúc này mới nói:
- Để Khương đại nhân vào.
Cũng không lâu lắm, một thanh niên đẹp trai đi đến:
- Tham kiến Thái Tử Phi.
Nhưng rất nhanh hắn cứng đờ, bởi vì phát hiện hôm nay Thái Tử Phi kiều diễm ướt át hơn ngày thường, bất quá hắn rất nhanh khôi phục, nhìn Tổ An thi lễ:
- Gặp qua Tổ đại nhân.
Tổ An có ấn tượng với người này, Thái Tử Tiển Mã Khương Khuê, là quan hầu của Thái Tử, ngày thường Thái Tử xuất hành hắn ở trước ngựa đi đầu, là một trong những quan viên rất trọng yếu của Đông Cung.
Mà Khương Khuê từ trình độ nào đó cũng coi như người quen, hắn là nhi tử của Khương Sơn, Khương Sơn lại là tam tử của Khương Bá Dương, mẹ của hắn là người Ngọc gia, nói đến cùng Ngọc Yên La cũng coi như thân thích. Mặt khác Khương La Phu là tiểu nữ nhi của Khương Bá Dương, tính ra chính là cô cô của Khương Khuê.
Toàn bộ Đại Chu vương triều, trừ Ngọc gia ra, thì Khương gia cũng nổi danh trai xinh gái đẹp.
Mỗi nhi tử và nữ nhi đều đẹp nổi danh, Khương Khuê thì tập hợp ưu điểm của Khương gia cùng Ngọc gia, từ nhỏ được vinh dự kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, thẳng đến Tổ An vào kinh, tên tuổi của hắn mới bị cướp.
Đối với chuyện này, hắn rất không cam lòng, cảm thấy luận hình dạng Tổ An không mạnh hơn mình bao nhiêu, luận tu vi tựa hồ cũng không mạnh quá nhiều, thiếu sót duy nhất của mình là xuất thân hào môn đại tộc, cả đời quá mức thuận buồm xuôi gió, không có nhiều long đong như đối phương, tự nhiên cũng không có nhiều cơ hội biểu hiện.
Đương nhiên thân là một đệ tử thế gia, hắn cũng có kiêu ngạo và hàm dưỡng của mình, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không đến mức bởi vậy chán ghét Tổ An, chỉ là trong lòng dâng lên ý cạnh tranh.