Tổ An thừa cơ hỏi:
- Nương nương vừa nói lần này đi Tử Sơn không đơn giản, rốt cuộc là có ý gì?
Lúc này thể xác và tinh thần của hoàng hậu thư sướng, thanh âm không còn cao ngạo, ngược lại cực kỳ mềm mại phục tùng:
- Cụ thể ta cũng không biết, nhưng tổng hợp các phương diện tình báo đến xem, tựa hồ bên Tử Sơn có một tấm lưới lớn, có xu thế mưa gió sắp đến, hơn nữa ta hơi thông tinh tượng, nhìn phương hướng Tử Sơn có đại hung, tựa hồ có thập tuyệt chi tượng, trong lịch sử, mỗi lần dấu hiệu này xuất hiện, đều sẽ máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, chưa từng có người sống sót, cho nên ta mới nhắc nhở ngươi.
Tổ An hơi kinh ngạc, cao thủ xem bói hắn biết là Thất Dao Quang ở Quốc Lập Học Viện, không ngờ hoàng hậu cũng tinh thông đạo này.
Nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy, Tổ An không khỏi lo lắng.
Hắn đang chuẩn bị hỏi hoàng hậu còn có tình báo nào không, ngày bình thường hoàng hậu chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết, nhưng trạng thái lúc này, đối phương hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của hắn, để hắn có một loại dục vọng chinh phục để nàng sống thì sống, để nàng chết thì chết, hiển nhiên là sẽ nói.
Kết quả vừa mới mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hô to của Tiểu Trác Tử:
- Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hai người trong tẩm cung quá sợ hãi, Tổ An muốn rời khỏi, nhưng hết lần này tới lần khác lúc này hoàng hậu cũng bản năng buông chân ra muốn đứng thẳng, hai cỗ lực đan vào, trong lúc nhất thời để cho hai người khó mà tách ra.
Cũng may thể phách của Tổ An bách luyện thành cương, nếu không trong chớp nhoáng này chỉ sợ đã gà bay trứng vỡ.
Chính là loại cảm giác lo lắng không thể tách rời kia, cộng thêm nghĩ đến hoàng đế phát hiện tử vong tới gần, hai người cảm giác đại não trống rỗng, thân thể mẫn cảm hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần.
Tổ An hổ gầm một tiếng, toàn bộ tinh hoa bắn thẳng vào người của hoàng hậu, may mắn kịp thời cưỡng ép ngăn chặn thanh âm ở trong cổ họng.
Hoàng hậu cảm thấy trong cơ thể phảng phất như có vô số ngọn núi lửa bộc phát, trong nháy mắt đó cả người xém chút hôn mê bất tỉnh.
May mắn hai người duy trì thanh minh cuối cùng, rốt cục thành công tách ra, sắc mặt hoàng hậu tái nhợt:
- Xong xong, lần này chết chắc.
Triệu Hạo không phải người ngu, tiến đến nhìn thấy hai người cùng ở một phòng, cộng thêm bộ dáng như vậy, làm sao không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Vậy chờ đợi hai người là cái gì, không cần nói cũng biết.
Không chỉ bọn hắn muốn sống không được muốn chết không xong, thậm chí còn có thể liên luỵ cửu tộc.
Nghĩ tới đây, trong mắt nàng hiện lên lệ khí, đã như vậy, không bằng trước khi chết triệt để phát tiết oán hận những năm này, để quãng đời còn lại của Triệu Hạo cũng không chịu nổi.
Lúc này trong đầu nàng hiện ra vô số ngôn từ sắc bén có thể đả kích đạo tâm của Triệu Hạo.
May mắn Tổ An giữ nàng lại, nhìn nàng lắc đầu, sau đó mở ra góc ngăn tủ trốn vào.
Hoàng hậu thấy vừa tức vừa gấp, Triệu Hạo có tu vi gì, ngươi giấu ở chỗ này làm sao giấu giếm được?
Bất quá chuyện cho tới bây giờ cũng không có biện pháp, nàng vội vàng chỉnh lý tốt quần áo, nội tâm thấp thỏm đi ra ngoài đón.
- Cẩu nô tài lớn tiếng như vậy làm gì?
Bên ngoài vang lên tiếng giận dữ mắng mỏ của Triệu Hạo, hiển nhiên bị thanh âm cao vút của Tiểu Trác Tử làm cho bất mãn.
Tiểu Trác Tử run lẩy bẩy quỳ ở trên mặt đất dập đầu:
- Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.
Triệu Hạo nhíu mày, nhưng không đến mức bởi vậy trị tội đối phương, huống chi đối phương là người của hoàng hậu.
Hắn không phản ứng đến Tiểu Trác Tử, trực tiếp đi đến đẩy cửa vào.
Vừa vặn hoàng hậu đang ra ngoài nghênh đón:
- Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.
Lúc này trong lòng Liễu Ngưng run sợ, trong đầu như đoàn bột nhão, thân thể không nhịn được run rẩy, không biết là sợ sệt hay là dư vị sau cao triều.
Triệu Hạo đang muốn nói gì, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, cảm thấy hôm nay gương mặt của hoàng hậu cực kỳ kiều diễm động lòng người, hơn nữa bây giờ nàng rụt rè, hoàn toàn khác biệt dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần ngày thường, có một loại cảm giác ta thấy mà yêu.
Hắn kìm lòng không được đi qua đỡ lên nàng:
- Hoàng hậu xin đứng lên.
Tay đối phương tiếp xúc đến nàng, hoàng hậu có một loại cảm giác kháng cự, vô ý thức co rụt lại.
Triệu Hạo nhạy cảm cỡ nào, sắc mặt lập tức trầm xuống, nữ nhân này vẫn giống như trước đây.
Bất quá hoàng hậu lại dần dần trấn định, bởi vì nàng phát hiện Triệu Hạo không phát hiện Tổ An, nếu không vừa rồi đã phát tác, không thể nào vẻ mặt ôn hoà đỡ nàng dậy.
Trong nội tâm nàng chấn động, hoàn toàn không biết Tổ An làm sao làm được.
Triệu Hạo được công nhận là thiên hạ đệ nhất nhân, thần niệm hoàn toàn trải rộng ra, toàn bộ kinh thành chưa hẳn giấu giếm được tai mắt của hắn, chỉ bất quá bình thường hắn không lãng phí tinh lực mà thôi.