Chỉ bất quá Quốc Sư ở Tử Sơn, ngày bình thường ở vào trạng thái nửa ẩn thế, cho nên thanh danh thua Tế Tửu một bậc.
Nhưng cao thủ chân chính trong thiên hạ không ai dám coi nhẹ hắn, cho nên Tạ Đạo Uẩn cảm thấy không có ai dám ở Tử Sơn bố trí bẫy rập.
Trong cửa đá trầm mặc thật lâu, thanh âm của Nhan Tiện Cổ mới vang lên lần nữa:
- Đừng tùy ý tin tưởng bất luận kẻ nào, người thân cận cũng chưa hẳn đáng tin, huống chi một người ngươi vốn không quen biết.
Tạ Đạo Uẩn giật mình:
- Chẳng lẽ Quốc Sư xảy ra vấn đề?
Nếu tin tức này truyền đi, sẽ long trời lở đất.
- Ta không phải ý này, chỉ lo trước khỏi hoạ mà thôi.
Nhan Tiện Cổ chậm rãi nói.
Trong đầu Tạ Đạo Uẩn lại xuất hiện rất nhiều khả năng, tâm tình không cách nào bình tĩnh:
- Sư phụ, nếu Quốc Sư thật có vấn đề, đệ tử bản lĩnh thấp, e là cho dù đến hiện trường cũng nhìn không ra.
Mặc dù nàng tự nhận tư chất không tệ, trong khoảng thời gian này tạo nghệ trận pháp tăng mạnh, nhưng so với Quốc Sư lại giống như ánh sáng đom đóm.
- Ngươi không nên tự coi nhẹ mình, ngươi cứ dựa theo phương pháp trước đó vài ngày ta dạy cho ngươi, tự nhiên có thể đoán được Tử Sơn có bẫy rập hay không.
Nhan Tiện Cổ an ủi.
Nghe lão sư nói như vậy, lúc này Tạ Đạo Uẩn mới thở dài một hơi:
- Vậy ta an tâm.
Đồng thời trong lòng có chút phiền muộn, mình lập tức đi Tử Sơn, chỉ sợ thời gian ngắn không cách nào nhìn thấy Tổ đại ca...
Ý nghĩ này vừa ra, nàng sợ hãi cả kinh, Tạ Đạo Uẩn a Tạ Đạo Uẩn, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ nhiều năm qua còn không học hỏi được từ đệ đệ, nếu một nữ nhân quá chủ động, thường thường sẽ không được trân quý.
Bất quá nàng lại rối rắm, hồng nhan tri kỷ bên cạnh Tổ đại ca thực quá nhiều, nếu mình không chủ động chỉ sợ...
- Gần đây tâm cảnh ngươi có chút loạn, là bởi vì nam nhân kia sao?
Thanh âm của Nhan Tiện Cổ vang lên.
- Nào có!
Tạ Đạo Uẩn lập tức phủ nhận, sau đó xấu hổ gắt.
- Sao lão sư cũng bát quái như thế.
- Ha ha ha, lão sư cũng từng tuổi trẻ, Tổ An kia ngược lại là diệu nhân...
Cảm nhận được đệ tử muốn bạo phát, Nhan Tiện Cổ nói.
- Nếu không bận gì thì hôm nay lên đường đi, có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, tin tưởng chuyến này có thể để tu vi của ngươi nâng cao một bước.
- Vâng!
Nghe lão sư nói đến tu hành, Tạ Đạo Uẩn liền trịnh trọng lên.
Nàng lên đường Tử Sơn đi, nhưng không nghĩ tới sau khi rời kinh ba ngày, triều đình liền ban bố một mệnh lệnh, gần đây Chính Dương Quan ở Tử Sơn phát sinh hỏa hoạn làm hư hại không ít kiến trúc, xét thấy kiến trúc ở Tử Sơn niên đại xa xưa, lệnh Tổ An dẫn đầu Vũ Lâm Vệ cùng một đám thợ khéo tiến về tu sửa, để biểu thị ân điển của triều đình.
Mấy ngày nay Tổ An dần dần trấn an Bích Linh Lung tức giận, bất quá chủ yếu vẫn là ở Tang gia làm bạn với Tang Thiến và Trịnh Đán.
Biết được hắn lại muốn rời khỏi, Tang Thiến có chút không muốn, nhưng biết triều đình có thánh chỉ, việc này không có cách nào cải biến.
Tang Hoằng thì mượn dưỡng thương qua một đoạn thời gian sinh hoạt nhàn nhã, phiền muộn duy nhất là nữ nhi và con dâu tựa hồ để bụng với Tổ An còn nhiều hơn mình, có lúc làm hắn nghĩ mình mới là ngoại nhân.
May mắn hắn rất hài lòng Tổ An, đã là nam nhân của nữ nhi, lại là nam nhân của con dâu, vốn là người nhà thân đến không thể lại thân... A, sao nghe kỳ quái như thế?
Nhưng trong khoảng thời gian này hai người hợp tác chặt chẽ, lại nhiều lần được đối phương cứu giúp, cảm tình sớm đã có thể so với cha con.
Hiện tại hắn chỉ trông cậy vào nữ nhi sinh được cháu nội ngoan, có mấy phần phong thái của cha cũng đủ để hắn an ủi tuổi già.
Lo lắng hắn đến Tử Sơn xảy ra vấn đề, mấy ngày nay thỉnh thoảng kéo Tổ An đi giảng thuật tình huống quan trường ở Dịch quận, đồng thời giúp hắn phân tích các loại khả năng xuất hiện.
Có lão chính đàn như Tang Hoằng chỉ điểm, Tổ An cảm thấy thu hoạch không ít, lần này đi Tử Sơn an tâm hơn rất nhiều.
Một ngày này Tổ An đang cùng Tang Thiến và Trịnh Đán ở trong sân phơi nắng trò chuyện, bỗng nhiên có gia đinh đưa tới thiếp mời, đó là Nam Huân cô nương của Hồng Tụ Chiêu tự thân đưa thiếp mời.
Thấy cảnh này, hai nữ nhất thời không bình tĩnh, Trịnh Đán cảm khái nói:
- Ngươi quả nhiên đi đến chỗ nào đều cùng hoa khôi chỗ đó giao tình “rất sâu”.
Tang Thiến cũng chua chua nói:
- Tẩu tẩu có chỗ không biết, Hồng Tụ Chiêu là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, danh tiếng thậm chí còn áp qua Giáo Phường Ty mấy phần, bởi vì hoa khôi Nam Huân dưới tay bọn họ, không chỉ tuyệt sắc, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, trong kinh thành không biết bao nhiêu quan to quyền quý đều chạy theo như vịt, ngày bình thường một vé vào cửa bình thường cũng phải hơn ngàn lượng, còn chỉ có thể ở xa xa liếc nhìn nàng. Cho dù như vậy cũng có tiền mà không mua được, huống chi là nàng tự mình đưa danh thiếp.