Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2887 - Chương 2887 - Hối Hận (2)

Chương 2887 - Hối hận (2)
Chương 2887 - Hối hận (2)

Bên phản quân kêu rên liên hồi, rất nhiều người tránh không kịp bị mũi tên gây thương tích.

Đáng tiếc đại bộ phận vẫn phòng ngự được, sau đó kêu gào nhào tới.

Từng đôi mắt đỏ bừng, có thể nhìn ra hiện tại bọn họ hưng phấn đến cỡ nào, rất nhanh liền có thể bắt được nữ nhân xinh đẹp kia.

Ngón tay của Tạ Đạo Uẩn biến ảo, lần nữa kết ấn pháp nhấn xuống, một trận pháp màu đỏ nhạt bao phủ mặt đất, sau đó xung quanh bắt đầu nổ tung, những phản quân kia người ngã ngựa đổ.

Tạ Đạo Uẩn mượn bụi mù yểm hộ, liều mạng bỏ chạy.

Bất quá như vậy chỉ có thể trì hoãn giây lát, trong phản quân không thiếu cao thủ, còn có Dị thú làm tọa kỵ, tốc độ nhanh hơn tu sĩ rất nhiều, huống chi lúc này Tạ Đạo Uẩn đã kiệt sức?

Quả nhiên, mới chạy vài dặm, sau lưng có tiếng rít truyền đến, vô số trường mâu bắn tới ngăn đường đi của nàng.

Tạ Đạo Uẩn giật mình dừng bước lại, trong nháy mắt đã bị những phản quân kia bao bọc vây quanh.

Phản quân cưỡi các loại Dị thú vây quanh nàng, trong miệng huýt sáo vang trời, hiển nhiên đuổi lâu như vậy, con mồi cuối cùng cũng tới tay, bọn họ cũng rất hưng phấn.

Trong mắt Tạ Đạo Uẩn lóe lên vẻ tuyệt vọng, bây giờ trong cơ thể nàng cơ hồ không có một tia nguyên khí.

Trong mắt nàng lóe lên vẻ dứt khoát, thà tự tử cũng không thể rơi vào trong tay những phản quân này.

Chỉ tiếc không còn được gặp lại phụ mẫu đệ đệ, cũng không còn được gặp lại người kia...

Đúng lúc này, những phản quân xông tới gần nàng bị bắn xuyên tim, ầm vang ngã xuống, mọi người giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một đội giáp kỵ sáng loáng chạy nhanh đến.

- Đây là bộ đội gì?

Những phản quân kia vừa bày trận vừa kinh nghi bất định, trang bị này không khỏi quá tốt, quận binh bình thường nào có khôi giáp và vũ khí tinh xảo như vậy?

Dù là đội cận vệ tinh nhuệ nhất của phiên Vương cũng không bằng!

Tạ Đạo Uẩn vui mừng quá đỗi, bởi vì thân là tiểu thư, lại ở kinh thành thời gian không ngắn, nàng nhận ra đây là Vũ Lâm Quân!

Hơn nữa Tổ đại ca là Vũ Lâm Trung Lang Tướng, không nghĩ tới thời khắc mạng sống của mình như treo trên sợi tóc, lại là hắn xuất hiện cứu ta, chẳng lẽ đây là số mệnh đã định trước?

Thân là tiểu thư khuê các, lại là tài nữ, nàng rất thích các giai thoại về tài tử giai nhân, nghe qua rất nhiều tiểu thuyết tương tự, không nghĩ tới cũng có ngày phát sinh ở trên người mình, trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy hạnh phúc muốn khóc.

Rất nhanh đội kỵ binh kia xông lại, trong tay đều cầm quân nỗ được trận pháp gia trì, mưa tên kích xạ, thuẫn bài của phản quân căn bản không phòng được, bị xuyên phá bắn giết, kêu thảm ngã ở trên mặt đất.

- Không xong, chạy mau, nhanh thông báo Đại đương gia và Nhị đương gia!

Phản quân đâu còn có tâm tình chống cự, vội vàng chạy trốn.

Đội Vũ Lâm Quân nhanh chóng truy kích tàn quân, đặc biệt là hai tướng lãnh dẫn đầu, như mãnh hổ xổ lồng, tu vi rõ ràng cao hơn mọi người một mảng lớn.

Hơn nữa tựa hồ hai người bọn họ có ý ganh đua so sánh, sợ đánh giết phản quân ít hơn đối phương, cho nên hai người tranh nhau chen lấn, cơ hồ trong nháy mắt, tiểu đội phản quân kia đã bị đánh tàn phế.

Nhìn phản quân còn thừa lại linh ta linh tinh, hai tướng lãnh vẫn chưa thỏa mãn, bất quá bọn hắn tự trọng thân phận, không tiện đi đoạt đầu người với thủ hạ, liền đến bên người Tạ Đạo Uẩn.

- Cô nương là nhân sĩ phương nào, tại sao lại giao thủ với phản quân?

Hán tử cầm đầu mặt đỏ, trong giọng nói có chút khâm phục, phải biết bởi vì quân đội có trận pháp gia trì, không phải tu sĩ có thể chống đỡ, tiểu cô nương điềm đạm nho nhã trước mắt, lại có thể cùng phản quân giằng co lâu như vậy, thật là một nhân vật, đáng tiếc không phải thân nam nhi, nếu không mình có thể kết bái với đối phương.

Đột nhiên tướng lãnh mặt trắng ồ lên:

- Ngươi là đệ tử học viện?

Hắn tâm tư tinh tế, từ y phục tổn hại của đối phương nhìn ra phong cách của học viện.

- Đa tạ hai vị tướng quân cứu giúp, ta chính là Tạ Đạo Uẩn, đệ tử của Nhan tiên sinh...

Nàng vừa trả lời vừa nhìn xung quanh, đáng tiếc không nhìn ‏‎‏‎‏‏‎‎‏‏‎‎ thấy quen thuộc thân ảnh kia, trong lòng không khỏi ảm đạm, xem ra tiểu thuyết cuối cùng chỉ là tiểu thuyết, trong cuộc sống hiện thực nào có trùng hợp như vậy.

Nghe nói nàng là đồ đệ của Nhan Tiện Cổ, Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang không khỏi vui mừng, phải biết vô số trận pháp trong quân cơ bản đều xuất từ học viện, trong đó Nhan Tiện Cổ càng chiếm đa số, chỉ có tướng lãnh cao cấp mới có cơ hội dùng phù lục, pháp khí do Nhan Tiện Cổ chế tác, bây giờ cứu cao đồ của hắn, đây là nhân tình như thế nào?

Hơn nữa bọn họ lờ mờ nghe qua tên tuổi của Tạ Đạo Uẩn, nghe nói Nhan Tiện Cổ thu một đệ tử chân truyền, tư chất xuất chúng, tương truyền tương lai có thể kế thừa y bát của hắn.

Bình Luận (0)
Comment