Nhân vật như vậy, ở thời khắc nàng nguy nan cứu viện, tương lai làm sao hồi báo?
Hai người hưng phấn không gì sánh được, Tạ Đạo Uẩn lại có chút sa sút:
- Tại sao hai vị tướng quân lại xuất hiện ở đây?
Phải biết Vũ Lâm Lang là quân đội bên cạnh hoàng đế, ngày bình thường cơ bản không rời kinh thành.
- Chúng ta phụng lệnh tiến về Tử Sơn...
Biết được thân phận của nàng, thái độ của hai người rất khách khí.
Tạ Đạo Uẩn đang muốn nói gì, bỗng nhiên ánh mắt nhìn xa xa, sắc mặt đại biến:
- Sao các ngươi chỉ mang vài người như thế? Hỏng bét!
Nàng là đệ tử của Nhan Tiện Cổ, nếu chỉ một chi tiểu đội, làm sao có thể đuổi nàng đến lên trời không đường xuống đất không cửa?
Trước đó nàng đối mặt là một chi quân đội, đặc biệt tu vi của thủ lĩnh khá cao, lúc này mới bị hao hết nguyên khí và tinh thần lực, vừa rồi bất quá chỉ là một tiểu đội phân tán ra đuổi bắt tìm kiếm nàng mà thôi, đại bộ đội lấy được tin tức rất nhanh sẽ chạy tới.
Quả nhiên, vừa dứt lời liền có tiếng hành quân thanh thế to lớn truyền đến, vô số phản quân từ từng phương hướng xuất hiện, đoàn đoàn bao vây mọi người.
Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang biến sắc, cái này ít nhất cũng hai ba ngàn người, bọn họ bất quá 100 người, này còn đánh cái rắm.
Vốn cho rằng chỉ là một đám người ô hợp, bọn họ mới cao hứng bừng bừng đến đoạt công lao.
Không nghĩ tới lại có quy mô lớn như thế, quan phủ địa phương là đớp cứt sao, sao có thể bỏ mặc một chi quân đội như vậy tồn tại?
Đám phản quân thấy rõ trang bị của các kỵ sĩ trong sơn cốc, từng cái hai mắt bốc lên ánh sáng màu đỏ, thân là phản quân, phương diện kinh tế vốn giật gấu vá vai, vật gì cũng dựa vào đoạt.
Cho nên khôi giáp trên người bọn họ đủ mọi màu sắc, không ít còn rách tung toé, có mảnh vá, bởi vì những thứ này là từ trên người quan quân chết đi lột xuống, hoặc ở trong chợ đen mua được.
Bây giờ tiểu đội trăm người trước mắt kia, từng cái cưỡi ngựa cao to, khôi giáp trên người sáng ngời tươi đẹp, vũ khí xem xét cũng là hàng tinh xảo sắc bén.
Nếu chi kỵ binh này có một ngàn người, không đúng, chỉ cần có 500 người, bọn họ tự nhiên quay đầu bỏ chạy, bởi vì đánh nhau với quan quân có trang bị như vậy sẽ rất thua thiệt.
Nhưng hiện tại bọn hắn chỉ có 100 người, trong mắt mọi người chính là 100 con dê béo.
Cướp bóc bọn quan quân này, bọn họ có thể súng hơi đổi pháo, mấu chốt là có khôi giáp dọa người kia, về sau chạy tới một số thành trì lừa dối mở cửa thành, không biết sẽ dễ dàng hơn gấp bao nhiêu lần.
Quy củ trong phản quân, người nào đoạt được tính là của người đó, chỉ như vậy mới có thể kích phát lực chiến đấu, thế là một đám người kêu gào lao về phía đội Vũ Lâm Quân.
Nhìn ánh mắt đám người kia như muốn lột sạch mình, trái tim của các Vũ Lâm Quân đều run lên.
Bất quá may mắn Vũ Lâm Quân là thân vệ của Thiên Tử, tuy quanh năm ở kinh thành, nhưng cũng xem như tinh nhuệ, Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang cũng là người có bản lĩnh, trải qua lúc đầu bối rối, lập tức tổ chức bộ hạ lưng tựa vách núi, bố trí quân trận chính diện nghênh địch.
Vốn kỵ binh có ưu thế cơ động xen kẽ, nhưng hôm nay hãm sâu trùng vây, địa hình trong sơn cốc lại không tiện, kỵ binh còn chưa kịp xông vào, chỉ sợ đã bị địch nhân nhiều gấp mấy chục lần chia cắt tiêu diệt, cho nên phương án tốt nhất là thủ vững.
Quân đội đều có trận pháp hợp kích, nhỏ đến năm ba người cũng có thể thành trận, trung bình thì trăm người, lớn đến hàng ngàn hàng vạn người.
Vũ Lâm Quân là một trong năm quân bảo vệ thiên tử, ngày bình thường hay thao luyện trận pháp phòng ngự, vừa vặn phù hợp cục diện bây giờ.
Bởi vậy tuy phản quân từ bốn phương tám hướng công tới, nhưng Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang vẫn nỗ lực duy trì trận hình chèo chống.
Lúc này Tạ Đạo Uẩn không dám tàng tư, thật vất vả khôi phục chút nguyên khí, cũng thi triển các loại trận pháp trợ giúp Vũ Lâm Quân.
Có điều nàng giao thủ qua với chi phản quân này, rất rõ ràng thực lực của bọn hắn, nhân số song phương quá cách xa, phe mình thủ một hồi còn được, nhưng lâu dài sẽ không duy trì được.
- Hai vị tướng quân, phụ cận có quân đội khác không, phát tín hiệu kêu gọi bọn họ tới đi.
Tạ Đạo Uẩn ở kinh thành nhiều năm, rõ ràng Vũ Lâm Quân ở dưới tình huống bình thường sẽ không xuất động, nếu xuất động thì không thể chỉ có vài người.
Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang lặng yên không nói, sắc mặt có chút xấu hổ, dù sao vừa rồi Tổ An đã cảnh cáo bọn họ địch tình không rõ, cẩn thận trúng mai phục, bọn họ xem thường, còn chém gió ở trước mặt hắn, bộ dáng xem thường, hiện tại cầu viện đối phương, hai người thực mất hết mặt mũi. Từng cái suy nghĩ kiên trì một hồi, những phản quân kia sẽ biết khó mà lui.
Bọn họ xác thực có bản lĩnh, đội ngũ giống như thùng sắt, ở dưới Tạ Đạo Uẩn trợ giúp, đánh lui mấy đợt công kích của phản quân.