Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2889 - Chương 2889 - Tai Kiếp Khó Thoát (2)

Chương 2889 - Tai kiếp khó thoát (2)
Chương 2889 - Tai kiếp khó thoát (2)

Mấy lần tiến công chỉ để lại thi thể đầy đất, phản quân quả nhiên cũng bắt đầu rối loạn, sĩ khí sa sút.

Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang mừng rỡ, xem ra quả nhiên như mình đoán.

Tạ Đạo Uẩn lại nhắc nhở:

- Hai vị phải cẩn thận, phản quân có hai thủ lĩnh lợi hại, một cái mặt thẹo, một cái là tửu nhục hòa thượng, đều là cao thủ.

- Mặt thẹo, hòa thượng?

Bỗng nhiên Trương Tử Giang biến sắc.

- Chẳng lẽ là Song Long Sơn mặt sẹo Dương Thâm, hòa thượng Lỗ Chí?

Phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, trong các lộ phản quân, thế lực lớn nhất tự nhiên là Lô Tán Nguyên, tương truyền có bối cảnh Ma giáo.

Trừ hắn ra, còn có mấy chi phản quân thanh thế rất lớn, mà Song Long Sơn là một chi bên trong, hai đương gia mặt sẹo Dương Thâm, hòa thượng Lỗ Chí, là ngoan nhân nhất đẳng trên giang hồ, tu vi rất cao, quan phủ địa phương vây quét mấy lần đều thất bại tan tác mà quay về, chỉ là Song Long Sơn không phải ở chỗ này, tại sao bọn họ lại xuất hiện?

Mấy người còn chưa kịp thảo luận, chỉ nghe tiếng rống giận rung trời, một hòa thượng mặt mũi dữ tợn từ trong phản quân chậm rãi đi ra, mỗi bước ra một bước, thì có một loại cảm giác thanh thế to lớn.

Chỉ thấy hắn như người khổng lồ, cao hơn người bình thường hai lần, bắp thịt cả người nhô lên, trước ngực mang theo dây chuyền xâu đầu lâu, hai tay đang giơ một tảng đá giống như núi nhỏ, cho nên cước bộ mới nặng nề như thế.

Hòa thượng này gầm một tiếng, sau đó ném cự thạch trong tay về phía Vũ Lâm Quân.

- Phòng ngự!

Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang kinh hãi, vội vàng hạ lệnh, xung quanh nổi lên ánh sáng trận văn.

Bất quá bọn hắn rõ ràng, cự thạch như núi nhỏ kia đập xuống, trận hình của Vũ Lâm Quân chắc chắn đại loạn, hai người không hẹn mà cùng vọt ra ngoài, một người một đao, vung ra đao khí mãnh liệt.

Tuy tu vi của hai người không yếu, nhưng đối mặt cự thạch gào thét mà đến cũng tâm thần bất định, không biết công kích của mình có thể ngăn được hay không.

Nhưng để bọn hắn không nghĩ tới là, đao quang vừa mới tới gần cự thạch, kết quả cự thạch trực tiếp nổ tung, giống như đậu hũ.

Hai người giật mình, không ngờ tới đao khí của mình uy lực sẽ to lớn như thế.

Nhưng một giây sau, nhìn những hòn đá vỡ vụn kia gào thét bắn về phía quân trận, mỗi một viên đều như đạn pháo, kích trận pháp phòng ngự nổi lên từng cơn sóng gợn.

Hai người rốt cục kịp phản ứng, hòa thượng kia giấu ám kình trong cự thạch, chờ tới gần Vũ Lâm Quân thì dẫn nổ, để phân tán thành vô số hòn đá dày đặc đả kích trận pháp phòng ngự.

Tạ Đạo Uẩn tinh thông trận pháp cũng lòng sinh bội phục, Vũ Lâm Vệ thân là cận vệ của hoàng đế, trận pháp tự nhiên là đỉnh cấp, bởi vì có năng lực uy hiếp được hoàng đế an toàn, tất cả đều là người tu vi cực cao, cho nên trận pháp này chỉ chú trọng phòng ngự.

Nhưng có lợi cũng có tệ, tuy lực lượng phòng ngự rất cao, nhưng mỗi lần phòng ngự đều sẽ tiêu hao to lớn.

Hòa thượng này ngoài thô trong mảnh, vậy mà từ vừa rồi thủ hạ công kích nhìn ra nhược điểm của trận pháp, sau đó tiến hành công kích nhắm vào.

Quả nhiên, những tảng đá giống như Thiên Nữ Tán Hoa kia không ngừng đánh vào trận pháp của Vũ Lâm Quân, rất nhanh sắc mặt của các Vũ Lâm Vệ đều tái nhợt, bởi vì tiêu hao thực quá lớn.

Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang vừa sợ vừa giận, xuất thủ ngăn cản, nhưng chỉ có thể ngăn lại một bộ phận, chỗ nào còn kịp?

Mắt thấy quân trận lung lay sắp đổ, một khi bị công phá, chỉ sợ chẳng mấy chốc 100 người này sẽ bị chia ra giết hại hầu như không còn.

Hai người quyết định thật nhanh, vọt thẳng về phía hòa thượng, đối phương vừa mới ném ra non nửa ngọn núi,‎‎‏‎‏‎‏‏‏‏ lại làm nhiều tiểu xảo như vậy, lúc này tất nhiên là thời kỳ hư nhược, chỉ cần bắt giặc trước bắt vua, nói không chừng những phản quân kia sẽ trực tiếp sụp đổ.

Bất quá để hai người bọn họ ngoài ý muốn là, hòa thượng kia đứng tại chỗ không tránh không né, trong mắt không có chút sợ hãi.

Trong lòng hai người hồ nghi, nhưng lúc này tên đã lên dây không bắn không được, chỉ có thể lao về phía đối phương, bất quá không hẹn mà cùng lưu lực để phòng bất trắc.

Đúng lúc này, một khuôn mặt thẹo từ sau lưng hòa thượng nhảy ra, khóe miệng ngậm nụ cười tàn nhẫn, sau đó hàn quang lóe lên, hai người Vương, Trương chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng.

May mắn hai người còn lưu lực, vội vàng vung vẩy binh khí ngăn cản, keng… binh khí trong tay hai người đều gãy, trước ngực bị bổ ra một đoàn sương máu, hai người bay ngược quay về.

Tạ Đạo Uẩn vội vàng kết ấn, một cỗ nhu lực che ở phía sau hai người, giúp bọn hắn hóa giải không ít lực trùng kích.

Hai người miễn cưỡng đứng vững, cúi đầu nhìn khải giáp và Hộ Tâm Kính phá nát ở trước ngực, không khỏi hoảng hốt, phải biết bọn họ thân là phó tướng Vũ Lâm Vệ, khôi giáp tự nhiên là đỉnh cấp trong quân, đặc biệt là Hộ Tâm Kính, trên lý luận có thể ngăn cản một kích toàn lực của cao thủ Cửu phẩm, kết quả bây giờ Hộ Tâm Kính và khải giáp của hai người đều bị đối phương đánh nát?

Bình Luận (0)
Comment