- Ngươi là Tông Sư?
Trong mắt hai người tràn ngập vẻ kinh khủng và khó tin, Tông Sư dù là ở trong triều cũng có thể làm chư hầu một phương, sao lại thích đi làm phản quân chứ?
Khuôn mặt của Tạ Đạo Uẩn cũng trắng xám, trước đó mình và hòa thượng kia giao thủ đã rất miễn cưỡng, bây giờ lại xuất hiện Tông Sư, vậy mình chẳng phải tai kiếp khó thoát?
Mặt sẹo Dương Thâm không có tiếp tục xuất thủ, mà ngạo nghễ nhìn hai người:
- Tu vi của các ngươi không tệ, chỉ cần đầu hàng ta, có thể tha cho các ngươi không chết.
Vương Bá Lâm giận dữ:
- Chúng ta là mệnh quan triều đình, há có thể làm tặc?
- Không sai, nếu ngươi quy thuận triều đình, chúng ta còn có thể giúp ngươi nói hộ xử lý nhẹ, để ngươi hiệu lực cho triều đình.
Trương Tử Giang cũng phụ họa, tuy bây giờ quan chức của bọn họ không cao lắm, nhưng vẫn thuộc biên chế của triều đình, ngày bình thường phong quang vô hạn, sao có khả năng vào rừng làm cướp.
Huống chi gia quyến thân thuộc của bọn họ đều ở kinh thành, nếu đầu nhập vào phản quân, như vậy gia quyến sẽ chết không có chỗ chôn.
Nghe bọn họ trả lời, Dương Thâm sầm mặt lại, vết sẹo trên mặt giống như con rết dữ tợn:
- Tự tìm cái chết!
Hắn lần nữa vung ra một đao, một thanh đao khí khổng lồ chặt tới, khí thế kia phảng phất như muốn chém núi thành hai khúc.
Hai người Vương Trương vừa lúc ở bên Vũ Lâm Quân, bọn họ rõ ràng chỉ bằng lực lượng của mình không có cách nào ngăn cản một đao khủng bố kia, đành phải phất tay mượn lực lượng trận pháp ngăn cản.
Rất nhanh một đạo trận văn màu lam nhạt hiện lên ở phía trên bọn họ, đón lấy một đao to lớn kia.
Đao khí và trận văn vừa mới tiếp xúc, trận văn liền rạn nứt.
Hai người Vương Trương âm thầm kêu khổ, nếu có hơn nghìn người, có lẽ bọn họ có cơ hội ngăn cản Tông Sư, nhưng bây giờ chỉ có 100 người, cho dù là Vũ Lâm Vệ tinh nhuệ nhất, cũng có chút gánh không được, huống chi vừa rồi quân trận còn bị đánh đến lung lay sắp đổ.
Mắt thấy trận văn sắp vỡ vụn, hai tay Tạ Đạo Uẩn nhanh chóng kết ấn, một phù văn nhanh chóng bay ra, dán ở trên trận văn rạn nứt, lúc này mới ngăn cản trận văn phá nát.
Bất quá cách một hồi, tiếng tạch tạch vang lên, trận văn vẫn vỡ vụn, các Vũ Lâm Vệ hai chân mềm nhũn ngã trái ngã phải, Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang phun ra một ngụm máu tươi.
Tạ Đạo Uẩn phụ trợ cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy tinh thần lực tiêu hao kịch liệt, đầu óc đau như muốn nổ tung, nàng rõ ràng mình đã hao phí không ít bản nguyên, các nàng tu hành, trọng yếu nhất là tinh thần lực, một khi tinh thần lực xảy ra vấn đề, sẽ tạo thành rất nhiều hậu quả nghiêm trọng không có thể nghịch.
May mắn một đao sát ý khủng bố kia bị đỡ được.
Dương Thâm kinh ngạc nhìn Tạ Đạo Uẩn, đương nhiên nhìn ra vừa rồi nàng đưa đến tác dụng như thế nào.
Bây giờ đám binh sĩ này cơ hồ đã mất đi sức chống cự, hắn tự trọng thân phận, không có xuất thủ lần nữa, mà để cho thủ hạ công lên, đồng thời hạ lệnh:
- Nữ nhân kia phải sống!
- Đúng vậy, nữ nhân này là của Đại đương gia, người nào cũng không được đoạt.
Đám phản quân cười to, nói thật trên người nữ nhân này có một loại khí chất thư quyển đặc thù, cũng có nũng nịu của thiên kim đại tiểu thư, rất khác những nữ nhân mà bình thường bọn hắn tiếp xúc, cũng là loại hình bọn hắn thiết tha mơ ước.
Bất quá Đại đương gia đã lên tiếng, ai còn dám không có mắt đi đoạt?
Chỉ chờ Đại đương gia chơi chán, mọi người nhìn có cơ hội uống một chút canh hay không.
Nghĩ tới đây, bọn họ hưng phấn lao về phía Vũ Lâm Vệ, nữ nhân kia không thể đoạt, vậy cái khác chẳng phải mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm?
Đặc biệt là Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang, nhìn trên người đều là hàng tốt, nhất định phải lột sạch.
Trong phản quân, không ít tiểu đầu mục đều đặt mục tiêu ở trên người Trương Vương, người khác có tự mình hiểu lấy, ào ào đi đoạt binh sĩ bình thường, trang bị của những người kia cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi, hơn nữa trên thân khẳng định mang theo không ít vật tư, đan dược tu luyện… đối với phản quân mà nói đều là đồ tốt.
Dương Thâm nhíu mày, hắn muốn Tạ Đạo Uẩn tự nhiên không phải vì chuyện nam nữ, mà một Phù Văn Sư như vậy, đối với nghĩa quân tác dụng không thể đo lường, cho nên những ngày này mới không hạ sát thủ, mà muốn bắt sống nàng.
Đương nhiên nguyên do này không cần thiết giải thích cho thủ hạ.
Tạ Đạo Uẩn tự nhiên cũng không biết suy nghĩ của đối phương, cho rằng bọn họ muốn bắt mình làm áp trại phu nhân, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất những phản quân kia tàn bạo, nữ quyến của quan viên rơi vào trong tay bọn họ nhận hết ô nhục... vừa nghĩ tới tao ngộ thê thảm khi mình rơi vào trong tay đối phương, nàng cắn răng, trực tiếp lấy ra môt thanh đoản kiếm cắt cổ mình.