Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2891 - Chương 2891 - Chỉ Một Mình Ngươi? (2)

Chương 2891 - Chỉ một mình ngươi? (2)
Chương 2891 - Chỉ một mình ngươi? (2)

Đúng lúc này, một tia kình phong đánh tới, đinh… nàng không cầm nổi đoản kiếm, trực tiếp rớt xuống đất, sắc mặt tái nhợt, chẳng lẽ ngay cả tự tử cũng không làm được sao?

Đúng lúc này tiếng thở dài truyền đến:

- Đạo Uẩn muội muội, vì sao nghĩ quẩn như vậy.

Nghe được thanh âm này, toàn thân Tạ Đạo Uẩn run lên, không thể tin xoay người, nhìn thấy bóng người quen thuộc ở sau lưng, vô ý thức cảm thấy mình đang nằm mơ, sao hắn có khả năng xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ đây là ảo giác trước khi chết?

Vừa rồi mình đã thất vọng một lần, nếu lại tới lần nữa, không biết có thể chịu được hay không.

- Tổ tướng quân!

Lúc này Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang ở bên cạnh mừng rỡ, vốn cho rằng chết chắc, không nghĩ tới viện binh đột nhiên đến.

Tuy trước đó không ưa hắn, nhưng bây giờ chỉ muốn ôm hắn kêu cha.

Nghe hai người xưng hô, Tạ Đạo Uẩn mới biết thật là Tổ An đến, trong nội tâm nàng kích động, đang muốn hô tên đối phương, ai biết cảm giác suy yếu mãnh liệt truyền đến, nhiều ngày kiệt quệ, đều nhờ một hơi chống đỡ, bây giờ nhìn thấy người có thể dựa vào, một hơi kia phát tiết, cả người trời đất quay cuồng, thân thể ngã xuống.

Tổ An giật mình, vội vàng đỡ lấy nàng, nhìn Tạ Đạo Uẩn ngày bình thường chú trọng dáng vẻ, bây giờ chật vật như vậy, liền biết nàng ăn rất nhiều khổ, vội vàng truyền qua một tia nguyên khí.

Lúc này Tạ Đạo Uẩn mới thoáng khôi phục, từ từ mở mắt, phát hiện mình đang bị Tổ An ôm, khuôn mặt nhất thời thẹn đến đỏ bừng:

- Ta... Ta không phải cố ý choáng.

Nàng thân là tiểu thư khuê các, trước kia xem không ít tiểu thuyết ngôn tình, bên trong thường xuyên có tình huống, nữ chính ở lúc nam chính xuất hiện té xỉu, nam chính đỡ nàng, nói không chừng còn sẽ ở trên không trung chuyển mấy vòng, lúc đó nàng còn cảm thấy như vậy quá sến, không nghĩ đến có ngày mình cũng thành loại này.

Vạn nhất bị Tổ đại ca hiểu lầm mình là nữ nhân đùa nghịch tâm cơ, thì làm sao bây giờ?

Tổ An thấy nàng bối rối, nhịn không được cười lên:

- Té xỉu hay không là tình trạng cơ thể quyết định, làm sao có thể giả vờ.

Nghe hắn nói như vậy, lúc này Tạ Đạo Uẩn mới buông lỏng một hơi, nhẹ nhàng rời khỏi ngực hắn:

- Đa tạ Tổ đại ca.

Lúc này Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang nhìn trái ‏‎‏‎‏‏‎‎‏‏‎‎ nhìn phải, không thấy Vũ Lâm Vệ khác, hai người từ vừa rồi mừng rỡ biến thành kinh khủng:

- Tổ tướng quân, người khác đâu, có phải để bọn hắn từ các phương hướng bọc đánh hay không?

Nhìn ánh mắt hai người tràn ngập chờ mong, thậm chí khẩn cầu, Tổ An sững sờ:

- Không có, ta lo lắng ảnh hưởng đến hành trình Tử Sơn, nên để bọn hắn tiếp tục hành quân, ta qua bên này nhìn xem.

Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang như cha mẹ chết:

- Xong, xong rồi!

Nếu có Vũ Lâm Quân khác ở đây, đừng nói bọn phản quân này, dù đánh với Tông Sư cũng không sợ, nhưng bây giờ chỉ tới một người, vậy thì chết chắc.

Còn nói chúng ta kiêu binh liều lĩnh, nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng mang theo 100 tinh binh, gia hỏa này một người cũng không mang theo, lại tính là cái gì?

Đám phản quân kia thấy Tổ An đột nhiên xuất hiện thì giật mình, lúc này cũng lấy lại tinh thần, thêm một người mà thôi, ở đâu là đối thủ của phe mình, huống chi còn có Đại đương gia và Nhị đương gia?

Sau đó từng cái kêu gào nhào tới:

- Tiểu bạch kiểm, mau buông nữ nhân của Đại đương gia chúng ta ra!

- Lão tử chặt bàn tay heo ăn mặn của ngươi!

- Áp trại phu nhân của Song Long Sơn cũng dám đụng, tiểu tử ngươi chán sống?

...

Nghe bên kia truyền đến các loại ô ngôn uế ngữ, Tạ Đạo Uẩn vừa thẹn vừa xấu hổ, đồng thời lo lắng nhìn Tổ An, mặc dù biết hắn lợi hại, nhưng lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một người.

Đang lo lắng, bỗng nhiên cả người sửng sốt, bởi vì nàng phát hiện lưng sau Tổ An, trong bầu trời bỗng nhiên xuất hiện từng đạo gợn sóng kim sắc, từng thanh trường kiếm chậm rãi từ bên trong vươn ra.

Mỗi một thanh đều tản ra uy áp khủng bố, tựa hồ đều là binh khí Thiên cấp.

Ánh mắt của Tạ Đạo Uẩn mở to, nàng rất ít trông thấy Tổ An xuất thủ, nhưng xuất thân danh môn, nhãn lực vẫn phải có, chẳng qua chiêu thức kia, nàng nhìn không hiểu đến cùng thuộc về loại hình gì, xem không hiểu nhưng rung động lại cực kỳ to lớn.

Dương Thâm vốn lộ ra vẻ khinh thị, dù sao toàn thân Tổ An không có chút nguyên khí ba động nào, nhìn giống như người bình thường, khác nhau duy nhất là dáng dấp hắn đẹp trai mà thôi.

Bất quá nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn đại biến, lập tức hét lớn:

- Rút lui, đều rút lui cho ta!

Trong chớp mắt, hắn cũng có cảm giác toàn thân run rẩy, hắn ngang dọc các châu quận bao nhiêu năm, nhưng còn lần đầu tiên có loại cảm giác này.

Đáng tiếc thủ hạ đang hưng phấn lao về phía "chiến lợi phẩm", làm sao nghe thấy?

Lúc này Tổ An vẫn không quên quay đầu lại hỏi Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang:

- Những thứ này là phản quân của Ma giáo?

Bình Luận (0)
Comment