Hai người đang há to mồm giống như nhìn thần tiên nhìn chằm chằm không trung, nghe vậy vô ý thức lắc đầu:
- Không phải, bọn họ là phản quân ở Song Long Sơn.
Tổ An nhìn thấy Tạ Đạo Uẩn, còn có đám Vũ Lâm Quân bị thương thổ huyết, mà những phản quân kia biểu hiện lại hung tàn như thế, hoàn toàn không giống nghĩa quân mình tưởng tượng, trong lòng rất khó chịu.
Bây giờ nghe nói không có quan hệ gì tới Ma giáo, hắn không cần phải lo lắng chọc Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ tức giận, nên trực tiếp phát động Thanh Loan Kiếm Trận.
Bây giờ hắn lấy Thần Văn Binh Đồ mô phỏng những thần binh lợi khí kia, tuy uy lực kém binh khí Thiên cấp chính thức, nhưng dùng ở trên chiến trường quần công lại không có gì thích hợp bằng.
Từng đạo kiếm ảnh kim sắc bắn ra, mỗi một kiếm rơi vào trong trận doanh phản quân, giống như một phát đạn pháo, phương viên hơn mười trượng đều nổ tung.
Mà kim kiếm bắn ra đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn?
Sau một vòng hỏa lực, cả khu vực rộng lớn trống không, phía trên không có cái gì, không có thi thể, không có máu tươi, chỉ có vô số cái hố sâu cạn không đồng nhất.
Những phản quân vừa rồi đâu hết rồi?
Sau một lúc lâu, bọn hắn mới phản ứng được, sau đó từng cái gào khóc thảm thiết bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi mấy phần.
Đối với những phản quân này mà nói, bản sự khác có thể không tinh thông, nhưng chạy trốn nhất định phải nhanh, phàm là chạy không nhanh, cỏ trên mộ đều đã rất cao.
Đối với phản quân mà nói, quân kỷ chỉ là phù vân, dù sao bọn họ quen chia thành tốp nhỏ, sau đó lại tìm cơ hội tập hợp chung một chỗ, đây cũng là nguyên nhân để quan quân diệt phỉ nhức đầu nhất.
Dương Thâm vốn còn muốn xông qua cứu thủ hạ, nhưng nhìn thấy uy lực của kiếm trận, liền quả quyết xoay người bỏ chạy, nói đùa cái gì, cái này không biết là mãnh long từ đâu đến, mình đi lên cũng chỉ có chịu chết.
Hắn nhìn thấy hòa thượng Lỗ Chí đã nện bước chạy xa, không khỏi thầm mắng, gia hỏa này không có nghĩa khí, thời điểm chạy cũng không gọi ta một tiếng.
Nhiều năm như vậy hắn biết rõ chạy trốn quan trọng, đồng thời không có sử dụng năng lực phi hành của Tông Sư, bởi vì như vậy không khác gì nói rõ cho địch nhân đến truy hắn, nhìn vừa rồi Tổ An ra tay, thậm chí hắn không có lòng tin có thể bằng vào phi hành đào thoát.
Sách lược của hắn thành công, phản quân đến mấy ngàn người, vừa chạy liền đầy khắp núi đồi, hơn nữa cả đám hình thù kỳ quái, hai người trà trộn vào, giống như trâu đất xuống biển, rất khó nhìn ra khác thường.
Tổ An không phải người tàn nhẫn hiếu sát, thấy phản quân bỏ chạy, do dự một chút, cuối cùng không có đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này hắn cảm giác có khí tức không hiểu chảy vào trong cơ thể, thanh điểm kinh nghiệm đẳng cấp biến động, đã đột phá cấp 70, thậm chí còn tăng lên một đoạn ngắn.
Tuy những phản quân này không tính là cao thủ đỉnh phong, nhưng đều là tiểu quái tinh anh, hơn nữa số lượng nhiều, hợp lại cũng tương đối khách quan.
Tổ An nghĩ thầm may mắn mình vẫn là người có điểm mấu chốt, bằng không biến thành người khác, vì mạnh lên còn không phải giết đến núi thây biển máu.
Lúc này Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang lấy lại tinh thần:
- Không thể thả...
Nói một nửa hai người vội vàng im miệng, bọn họ suy nghĩ Tổ đại nhân lợi hại như thế, há không biết không thể thả thủ lĩnh tặc phỉ?
Lấy năng lực của hắn, lưu đối phương lại dễ như trở bàn tay, bây giờ đã thả, tất nhiên là có suy tính khác, nói không chừng là thả dây dài câu cá lớn, lúc này chúng ta nghi vấn, ngược lại lộ ra ấu trĩ.
Nghĩ đến trước đây không lâu hai người nghi vấn Tổ An, thậm chí còn xem thường, da mặt không khỏi đỏ bừng.
Đặc biệt là vừa rồi Tổ đại nhân còn nhắc nhở bọn họ, bọn họ hoàn toàn không để bụng, khư khư cố chấp mang vài nhân mã tới, kết quả xém chút lật xe, còn cần Tổ đại nhân chạy đến cứu giúp.
Nhân tính chính là như vậy, lời nói đồng dạng, trước đó Tổ An nói bọn họ cảm thấy đối phương nhát gan sợ phiền phức.
Nhưng sau khi thấy đối phương xuất thủ, bọn họ lập tức cảm thấy trong lời nói của Tổ An câu câu mang theo huyền cơ, không hiểu là bởi vì mình ngu dốt, không nghĩ thấu mấu chốt.
Tổ An đâu biết hai người này tự mình công lược lợi hại như thế, hắn nhìn các Vũ Lâm Vệ, tuy cơ hồ đều bị thương, nhưng may mắn không có nguy hiểm đến tính mạng, mọi người dùng Kim Sang Dược tùy thân mang theo cũng đủ để ổn định tình huống.
Xử lý xong thủ hạ, lúc này hắn mới nhìn qua Tạ Đạo Uẩn:
- Tình trạng cơ thể của ngươi thế nào rồi?
- Tinh thần lực tiêu hao lợi hại, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ tốt.
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt đáp.
Thực ra tinh thần lực của nàng tiêu hao, đối với Phù Văn Sư mà nói là phiền toái nhất, điều dưỡng mấy năm cũng chưa hẳn khôi phục.
Có điều lúc này nàng căn bản không quan tâm những thứ kia, mà nhịp tim đập lợi hại, trong đầu không ngừng hiện lên thân thể đối phương ở giữa không trung, sau lưng hiện lên kiếm quang, đưa tay diệt phản quân thành tro bụi, thật đẹp trai...