Nơi này cách Dịch Quận gần vạn dặm, Tổ An một đường không dám chậm trễ, toàn lực thúc giục Phong Hỏa Luân, cả người giống như sao băng vạch phá chân trời, phá vỡ bức tường âm thanh, không khí xung quanh sền sệt như nước, cũng chỉ có cường độ thân thể như hắn hiện tại, mới chịu được tốc độ như thế, tu sĩ bình thường chỉ sợ đã sớm nổ tung.
Một đường nhanh như điện chớp, thời điểm nửa đêm đuổi đến Dịch Quận, mà lấy tu vi của Tổ An bây giờ, cũng mệt mỏi đến thở hồng hộc.
Hắn tìm cơ hội vụng trộm hạ xuống ở trong thành, như loại đại thành này, sẽ có trận pháp phòng ngự, nhưng đối với Tông Sư trở lên hiệu quả có hạn, đương nhiên chỉ cần không phải bị địch nhân chui vào số lượng lớn, chỉ mấy Tông Sư sẽ không có uy hiếp gì với loại đại thành này.
Trước đó trên đường đi Vân Trung Quận, đi ngang qua Dịch Quận, lần này tới ngược lại xe nhẹ đường quen.
Ở trong thành chuyển một hồi, rốt cuộc tìm được ám hiệu do Tiếu Kiến Nhân lưu lại, may mắn bây giờ trời tối người yên, bớt đi rất nhiều phiền phức.
Một đường lần theo ám hiệu, cuối cùng đi tới một biệt viện hẻo lánh, thần niệm Tổ An điều tra, bốn phía không có dị dạng, lúc này mới lặng yên không tiếng động leo tường đi vào.
Xa xa nhìn thấy chính sảnh có ánh nến sáng, tựa hồ còn có bóng người lay động, Tổ An giật mình, muộn như vậy bọn họ còn không ngủ?
Trong lòng có chút vui mừng, Tiếu Kiến Nhân còn rất đáng tin, nhất định là còn nghiên cứu vụ án, sau khi trở về phải báo cáo xin thăng chức tăng lương cho hắn.
Hắn đang muốn đi vào khen ngợi đối phương, chợt nghe thanh âm của Tiếu Kiến Nhân:
- Trương cô nương, lần sau ngươi đến kinh thành, ta dẫn ngươi đến Thiên Kiều xem một chút, đây chính là địa phương phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành, phong thổ nhân tình khác bên Dịch Quận rất lớn.
- Lời ấy của Tiếu đại nhân sai rồi, đã đến kinh thành, khẳng định phải nếm thử món ngon của kinh thành, thịt vịt nướng ở chỗ đó, đã nổi danh thiên hạ rồi.
Một âm thanh tiện tiện khác vang lên, đó là của Đái Lão Thất.
- Thịt vịt nướng chỉ là lừa người bên ngoài, thật muốn luận món ngon kinh thành, thì phải nói lửa than nồi đồng, đặc biệt là ở trời đông giá rét dùng thịt dê nướng, đó mới là sự tình hưởng thụ lớn nhất.
Lúc này thanh âm của Trần Lão Bát vang lên.
Tổ An nghe mà nghi hoặc, Trương cô nương trong miệng bọn họ là ai?
Vì sao trong giọng điệu này toát ra mùi vị liếm chó nồng đậm như vậy?
Đi đến ngó ngó, phát hiện ba người đang vây quanh một nữ tử cao gầy hiến ân tình, nữ tử kia thắt tóc đuôi ngựa, cả người nhìn khí khái hào hùng.
Đặc biệt là đôi chân dài tròn trịa cân xứng, nhìn liền cảm thấy bị đôi chân này kẹp nhất định sẽ dục tiên dục tử.
Dung mạo của nữ tử kia vốn không tầm thường, lại thêm đôi chân dài hút mắt, cộng thêm tư thế hiên ngang, càng tăng thêm mấy phần mị lực, cũng khó trách mấy nam nhân bị nàng mê đến xoay quanh.
Bất quá mình phái bọn họ tới tra án, kết quả bọn hắn lại ở chỗ này tán gái?
Nữ tử tóc đuôi ngựa tựa hồ có chút lãnh đạm:
- Lần này ta tới, là cùng các ngươi nghiên cứu vụ án của Thất đại nhân.
Tiếu Kiến Nhân cười ha ha nói:
- Công tác sinh hoạt cũng phải cân bằng nha, thần kinh của Trương cô nương ngươi quá căng thẳng, hơi thư giãn một chút, nói không chừng sẽ có linh cảm.
Tổ An nhịn không được bật cười, nghĩ thầm Tiếu Kiến Nhân bình thường chất phác, lúc này cũng như thế, không nghĩ tới hắn ưa thích loại hình này.
Nữ tử tóc đuôi ngựa cau mày, đang muốn nói gì, đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn ngoài cửa:
- Người nào?
Đám người Tiếu Kiến Nhân giật mình, vội vàng quay đầu trông qua, đợi nhìn thấy thân hình Tổ An, từng cái sắc mặt kịch biến, nhanh chóng thu hồi dáng vẻ cười đùa tí tửng hành lễ:
- Tham kiến Thập Nhất đại nhân!
Tổ An lạnh lùng nói:
- Mấy vị thật vất vả, hơn nửa đêm còn ở nơi này tra án.
Đám người Tiếu Kiến Nhân làm sao nghe không ra hắn châm chọc, bất quá bọn hắn có tật giật mình, nên không dám phản bác.
Nữ tử tóc đuôi ngựa nghe người này là Kim Bài Thập Nhất, cũng tràn ngập hiếu kỳ đánh giá hắn.
Phải biết trải qua thời gian dài, Kim Bài Tú Y của Đế quốc chỉ có mười vị, mỗi vị tọa trấn một phương, là nhân vật ảnh hưởng rất lớn.
Năm gần đây đột nhiên xuất hiện Kim Bài Thập Nhất, các loại tin đồn để người này lộ ra rất thần bí, các phương suy đoán tu vi của hắn cũng khác biệt.
Nhưng nàng thấy, đã có thể thành Kim Bài, đặt song song với nghĩa phụ, hẳn sẽ không quá yếu.
Nhưng bây giờ nhìn thấy, trong óc nàng chỉ toát ra ba chữ:
- Chỉ như vậy?
Tuy nhìn tráng kiện, nhưng trên người không có chút nguyên khí ba động, hơn nữa ẩn ẩn còn thở hồng hộc, nhìn như thế nào cũng là người bình thường. Chẳng lẽ hoàng thượng đề bạt người thân? Hoặc là hắn dựa vào não, đi con đường trí lực?
Nếu đối phương là Kim Bài Tú Y, thì khẳng định có bản sự không muốn người biết, nàng không dám khinh thường, vội vàng hành lễ:
- Ngân Bài Trương Tử Đồng dưới trướng Kim Bài Đệ Thất, bái kiến Thập Nhất đại nhân!