Nhưng người khác không nghĩ như vậy, ào ào nhìn Tạ Đạo Uẩn trong ngực hắn, thần sắc đều mang theo một tia mập mờ.
Đầu lĩnh phản quân này gây ai không tốt, lại đi động nữ nhân của tướng quân chúng ta.
Trương Tử Giang thì nghĩ mình đã đắc tội Tổ đại nhân, tuy trên miệng hắn nói không ngại, nhưng làm sao một chút khúc mắc cũng không có, không bằng về sau ta đi lộ tuyến phu nhân, từ bên Tạ cô nương ra tay, nàng cao hứng sẽ nói tốt cho ta.
Ân, nhìn Tạ cô nương là người có văn hóa, vậy mình tìm chút quà tặng mà người văn hóa thích mới được.
Vương Bá Lâm cũng có ý nghĩ giống vậy, có điều rất nhanh sầu mi khổ kiểm, ở phương diện này hắn tự nhận là kém Trương Tử Giang, tiểu tử kia rất giỏi liếm, tiền đồ của mình đáng lo a.
Binh lính Vũ Lâm Quân khác lại không có nhiều ý nghĩ như vậy, bọn họ càng cảm thấy hứng thú với tướng mạo của Tạ Đạo Uẩn, ào ào đánh giá phu nhân tương lai của lãnh đạo.
Tạ Đạo Uẩn vốn đẹp đẽ, bất quá ngày thường bởi vì khí chất và trang điểm, cả người lộ ra tao nhã, nhưng bây giờ ở trong ngực Tổ An, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hai gò má đỏ ửng, thẹn thùng vô hạn, còn diễm lệ hơn hoa hồng mấy phần.
Lúc này Dương Thâm thở dài:
- Thật là mệnh, không nghĩ tới nàng có một nam nhân lợi hại như vậy.
Nghe đến đây, Tạ Đạo Uẩn không chịu được nữa, trực tiếp chôn mặt ở trong ngực Tổ An.
Tổ An nhìn Dương Thâm:
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Dương Thâm cười ha ha:
- Dương Thâm ta ở trong giang hồ cũng coi như một nhân vật, cả đời phản kháng triều đình, ngày thường hận nhất chính là phản đồ đầu hàng triều đình, hôm nay mình rơi vào trong tay các ngươi, làm sao có thể như chó vẩy đuôi mừng chủ, để anh hùng thiên hạ chê cười!
Theo vài tiếng cười to, cả người hắn chấn động, đã khí tuyệt thân vong, dù đã chết, nhưng đầu lâu chưa từng thấp nửa phần.
Trước khi chết, rất nhiều chuyện thoáng hiện ở trước mắt, thực ra hắn cũng tính là hậu nhân của quan lại, năm đó phụ thân là huyện lệnh, bị người vạch tội để địa bàn phát sinh sự tình hãm hiếp. Triều đình tức giận giao trách nhiệm quận bên trong tra rõ.
Quan viên trong quận đến điều tra, chân tướng vụ án là một tiểu thư khuê các ở lúc hội chùa, thất lạc người nhà, bị mấy du côn lưu manh bắt đi, ngày thứ hai người nhà tìm trở về, đối ngoại tuyên bố nàng chỉ là rơi giày đi lạc.
Mấy du côn lưu manh kia sớm đã bởi vì phạm pháp bị chém đầu, bây giờ hung thủ đã chết, nếu tra rõ án này, danh tiết của tiểu thư kia hủy hết, mà gia phong nhà nàng cực nghiêm, sau cùng chỉ có thể tự tử, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
Vì bảo vệ tiểu thư kia, phụ thân nghĩ biện pháp che lấp án này, kết quả thành tay cầm trong mắt đối thủ chính trị.
Quận quan tra rõ trở về bẩm báo, nhưng triều đình không tin, cảm giác bọn hắn là quan lại bao che cho nhau, hạ lệnh tiếp tục điều tra.
Quận quan đành phải phái người khác đến điều tra, vì cho thượng cấp câu trả lời, quan viên mới tới bảo phụ thân dùng tiền mua bình an.
Phụ thân làm quan thanh liêm, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể vay tiền, táng gia bại sản hiếu kính lên.
Vốn cho rằng việc này liền qua, ai biết sau đó không lâu, một mệnh lệnh ban xuống, phụ thân không làm tròn trách nhiệm bị mất chức điều tra, tính cách hắn cương ngạnh, chịu không nổi khuất nhục, bi phẫn mà chết.
Mẫu thân thu thập các loại thư từ qua lại trước đó làm chứng cứ, muốn đi thượng cáo, kết quả những chứng cớ kia lại bị quan viên cấu kết với một hảo hữu của phụ thân lừa gạt đi tiêu hủy, mẫu thân bởi vậy buồn bực sầu não mà chết.
Dương Thâm kiến thức quan trường hắc ám, trong lòng chôn xuống hạt giống cừu hận.
Hắn lưu lạc giang hồ, không biết ăn bao nhiêu khổ, bao nhiêu lần đến trước Quỷ Môn Quan, rốt cục học thành võ nghệ.
Sau khi về cố hương, chuyện thứ nhất là báo thù, tru sát quan viên lúc trước lừa bọn họ, còn có hảo hữu của phụ thân năm đó, nhân viên tương quan đều bị diệt môn.
Hắn tự nhiên cũng bị triều đình truy nã, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, thế là vào rừng làm cướp, muốn lật đổ triều đình, triệt để rửa sạch quan trường hắc ám.
Chỉ tiếc, hết thảy đều không làm được...
Tổ An cũng không ngờ hắn cương liệt như vậy, hoàn toàn không cho cơ hội đàm phán.
Lặng lẽ thật lâu, sau đó phân phó thủ hạ:
- Cẩn thận an táng, truyền lệnh xuống, việc này nhất định phải giữ bí mật, không cho phép tiết lộ phong thanh.
Đồng thời trong lòng hiếu kỳ, vì sao đối phương tình nguyện chết cũng không nói ra mục đích bắt Tạ Đạo Uẩn?
Lúc này Trương Tử Giang nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Đại nhân, Dương Thâm mặt sẹo này là phản tặc triều đình truy nã, đây chính là một công lớn.
Tổ An khẽ lắc đầu:
- Dương Thâm này còn tính là một trang hảo hán, không cần thiết làm nhục hắn. Công lao tiêu diệt phản quân Song Long Sơn cũng đủ để các tướng sĩ thu hoạch cực lớn.