Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2912 - Chương 2912 - Cừu Nhân Gặp Mặt

Chương 2912 - Cừu nhân gặp mặt
Chương 2912 - Cừu nhân gặp mặt

Dựa theo luật pháp triều đình, cho dù Dương Thâm này chết, cũng sẽ bị kéo đi lăng trì, bêu thủ cấp ở các nơi thị chúng.

Mặc dù người này là địch nhân, nhưng cũng đáng kính nể, không cần ở sau khi hắn chết chịu khuất nhục như vậy.

- Vâng!

Trương Tử Giang lui về, nếu là người khác, hắn khẳng định sẽ dựa vào lí lẽ biện luận, nhưng những ngày này Tổ An cho hắn rung động quá lớn, bây giờ uy vọng chính thịnh, hắn sẽ không đi phản bác ý chí của đối phương.

Huống chi Tổ đại nhân không giống quan viên chỉ biết lý tưởng suông, nói sẽ chia công lao tiêu diệt phản quân Song Long Sơn cho bọn hắn, cái này đã đủ.

Tạ Đạo Uẩn nháy mắt, ngẩng đầu nhìn Tổ An, chỉ cảm thấy nam nhân này càng cao lớn, tu vi cao như vậy, còn có thể bảo trì tâm thiện lương, Tổ đại ca thật sự là hào kiệt đỉnh thiên lập địa địa.

Những binh lính khác nhanh chóng quét dọn hiện trường, sau đó thức thời rời đi, chỉ còn lại hai người.

Lúc này Tạ Đạo Uẩn mới phản ứng được, vội vàng từ trong ngực hắn nhảy ra, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũng, xém chút không đứng vững.

Tổ An nhịn không được bật cười:

- Đạo Uẩn muội muội có bị thương hay không?

Tạ Đạo Uẩn nhếch miệng, lắc đầu nói:

- Không có, Dương Thâm kia đến phụ cận lều vải, xúc động trận pháp ta bố trí xuống, cho nên ta kịp thời tỉnh lại, về sau Tổ đại ca ngươi liền đến.

Nói đến đây đã là lần thứ mấy Tổ đại ca cứu tính mạng của ta, thường nói ân cứu mạng không thể báo đáp, chỉ có thể...

Ai nha, ngươi đang suy nghĩ gì, xấu hổ hay không.

Thấy sắc mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, Tổ An nhịn không được cảm khái:

- Vẫn là Phù Văn Sư các ngươi thủ đoạn nhiều, ngay cả cao thủ Tông Sư cấp, không cẩn thận cũng sẽ trúng chiêu.

Gương mặt Tạ Đạo Uẩn nóng lên, thực ra nàng bố trí trận pháp này là vì chờ đợi Tổ An, bởi vì lo lắng đối phương đột nhiên đến mình không kịp chuẩn bị, cho nên ở bên ngoài bố trí xuống một tiểu trận pháp.

Có trời mới biết thời điểm nàng bị trận pháp kinh động cao hứng biết bao nhiêu, tưởng Tổ đại ca rốt cục đến tìm mình, nào ngờ đến lại là một mặt sẹo xấu xí.

- Đúng rồi, ngươi biết tại sao hắn muốn bắt ngươi không?

Tổ An hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tạ Đạo Uẩn mờ mịt lắc đầu:

- Ta cũng không biết.

Nàng là thật khó hiểu, trước kia mình ở Minh Nguyệt thành, những năm gần đây ở kinh thành, có thể nói thâm cư không ra, căn bản không có khả năng gặp Dương Thâm, càng không có khả năng kết thù, đối phương bốc lên phong hiểm lớn như vậy cũng phải bắt nàng để làm gì?

- Đạo Uẩn muội muội, không nghĩ ra thì đừng nghĩ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Tổ An nhớ đến trước đó Tạ Tú nhắc nhở, nghĩ thầm quyết không thể để nàng xảy ra chuyện, may mắn trong khoảng thời gian này không dùng ban đêm đến Dịch quận, coi như lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mình cũng có thể chiếu ứng.

Tạ Đạo Uẩn lại nghĩ sai, cảm thấy hắn đang biểu thị hảo cảm, hôm nay tần suất nhịp tim đập nhanh hơn bình thường không biết mấy lần:

- Tổ đại ca, về sau ngươi có thể gọi ta Lệnh nhi, đây là nhũ danh của ta, cha mẹ đều gọi ta như vậy.

Sau khi nói xong cũng không quay đầu lại, vội vàng chui vào lều vải của mình.

Tổ An lưu lại nguyên chỗ, lòng hơi nghi hoặc, nàng có ý gì, chẳng lẽ coi ta là trưởng bối?

...

Tiếp xuống một đoạn thời gian, đoàn người tiến đến Dịch quận, ban ngày hai người trò chuyện tu hành, buổi tối trò chuyện thi từ ca phú, thiên nam địa bắc phong hoa tuyết nguyệt, phàm là có thể trò chuyện đều nói, Tạ Đạo Uẩn bội phục kiến thức và tư duy không giống bình thường của Tổ An, Tổ An cũng bội phục tài hoa của nàng, hai bên càng thêm hiểu nhau.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, ước chừng mười ngày sau, rốt cục đến phụ cận Dịch thành.

Xa xa nhìn thấy một đám nhân mã chờ ở ngoại ô, treo đầy biểu ngữ, hiển nhiên là quan viên Dịch quận tới đón tiếp.

Mấy người cầm đầu Tổ An đều nhận biết, nên giới thiệu:

- Người cầm đầu, râu dê, vẻ mặt nghiêm túc kia là Thái Thú Dịch quận Trương Giải, võ tướng cầm trường sóc bên cạnh là Đô Úy Dương Thắng, trung niên đẹp trai tiếp đó là thành chủ Dịch quận Liêu Lăng, Hạo Nhiên Kiếm Khí của hắn rất độc đáo...

Trương Tử Giang nghe vậy cảm khái:

- Tổ đại nhân quả nhiên học rộng biết nhiều, chỉ đi ngang qua Dịch quận một lần, thì thuộc quan viên địa phương như lòng bàn tay...

Vương Bá Lâm nhướng mày, lại để cho đồ chó này vượt lên trước vỗ mông ngựa!

Tổ An còn tốt, Tạ Đạo Uẩn lại rất hưởng thụ, người khác khen Tổ An, phảng phất như khen nàng vậy.

Rất nhanh đội ngũ song phương gặp nhau, theo thông lệ hàn huyên, Tổ An giới thiệu Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang cho quan viên Dịch quận, lồng ngực hai người không khỏi thẳng tắp, thay đổi tư thái nịnh nọt trước đó ở trước mặt Tổ An, tuy trước mắt có không ít quan chức còn cao hơn bọn hắn, nhưng bọn hắn đến từ kinh thành, dưới chân Thiên Tử, là thân vệ của hoàng thượng, so với những quan viên địa phương này, vẫn có cảm giác về sự ưu việt.

Bình Luận (0)
Comment