Lúc này một trung niên nhân ngồi bên tay phải Yến Vương chậm rãi mở miệng:
- Người trẻ tuổi, không nên quá khí thịnh.
Tổ An liếc hắn một cái, người này mặc áo bào rộng lớn, xung quanh miệng có ria mép làm người khác chú ý, ngũ quan đoan chính, điển hình soái ca trung niên, trên người còn có một cỗ khí chất du côn.
Lại thêm khóe miệng hiện ra nụ cười tự cho là tà mị, tổng thể cho người một loại cảm giác đầy mỡ, giảo hoạt lại du côn, uy nghiêm lại cợt nhả.
Nhưng không ngăn nổi có người dính chiêu này, đặc biệt là trên thân mỗi thời mỗi khắc toát ra uy áp Đại Tông Sư, gia tăng cho hắn không ít vầng sáng, để không ít người thấy hắn sẽ bị khí thế chấn nhiếp.
Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan đồng thời nguyên khí truyền âm:
- Cẩn thận chút, hắn là chưởng giáo Ly Hận Thiên Quan Sầu Hải.
- Yên tâm, trong lòng ta biết rõ.
Tổ An cười nhìn hai người gật đầu, sau đó nhìn Quan Sầu Hải nói:
- Không khí thịnh có thể gọi người trẻ tuổi sao?
Yến Tuyết Ngân:
- ? ? ?
Sở Sơ Nhan:
- ? ? ?
Ngươi bảo chúng ta làm sao yên tâm!
Quan Sầu Hải khẽ giật mình, không ngờ tới một thanh niên lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Biểu lộ của Yến Vương quái dị, nghĩ thầm gia hỏa này thật là tìm đường chết, như vậy cũng tốt, mượn tay Quan giáo chủ trừ một cừu nhân, cũng coi như trút cơn giận.
Tôn Tuần hoài nghi nhân sinh, trước đó mình cố ý làm nhục đối phương, hắn một chút phản ứng cũng không có, còn tưởng hắn là quả hồng mềm.
Kết quả đối mặt Yến Vương, đối mặt Đại Tông Sư Ly Hận Thiên, lại dám không lưu tình chút nào?
Như vậy vừa rồi là bởi vì không để mình vào mắt, ta ngay cả tư cách làm hắn tức giận cũng không có?
Quan trường Dịch quận vừa mừng vừa lo, mừng là người này không phải loại nhu nhược, nói không chừng có thể mượn lực lượng của hắn chèn ép Yến Vương cường thế.
Lo là hắn đối mặt Đại Tông Sư cũng xúc động như thế, tựa hồ không phải đồng bọn đáng tin, mãng phu mà thôi.
Tạ Đạo Uẩn thì tràn ngập lo lắng, nàng ở trong học viện tự nhiên nghe qua uy danh của Đạo môn chín tông, tuy Tổ đại ca lợi hại, nhưng so với những cao thủ thành danh mấy chục năm kia, chỉ sợ vẫn ăn thiệt thòi.
Nghe Tổ An nói, ánh mắt của Quan Sầu Hải trở nên nguy hiểm:
- Rất tốt, Chích Nhân, ngươi lĩnh giáo vị đại nhân này một chút, xem hắn có bao nhiêu khí thịnh.
Đến từ Quan Sầu Hải, điểm nộ khí +100 +100 +100...
Lấy thân phận của hắn, tự nhiên không có khả năng xuất thủ với một hậu bối, như vậy chẳng phải thất thố ở trước mặt Tuyết Ngân? Để đệ tử giáo huấn hắn một trận là được.
Nghĩ đến Tuyết Ngân hẳn sẽ khen ngợi ta rộng lượng?
Hắn nhìn về phía Yến Tuyết Ngân, trong mắt nhiều một tia si mê, nhiều năm như vậy, nàng vẫn như lần đầu trông thấy, phong hoa tuyệt đại.
Tổ An khẽ nhíu mày, tình huống như thế nào, trẻ là tình địch, già cũng tình địch?
Hồng nhan tri kỷ quá nhiều cũng là một loại phiền toái.
- Vâng, sư phụ!
Chích Nhân cung cung kính kính thi lễ với Quan Sầu Hải, sau đó quay đầu nói với Tổ An.
- Vị đại nhân này, xin chỉ giáo!
Hắn có thể cảm giác được sư phụ tức giận, nghĩ thầm nhất định phải giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, đến thời điểm lưu hắn một mạng là được.
Tổ An nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó lắc đầu:
- Ngươi không xứng.
- Cái gì?
Chích Nhân chỉ nghĩ mình nghe lầm, chờ phản ứng lại, nụ cười nho nhã lễ độ trên mặt trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn khuôn mặt đỏ bừng.
Đến từ Chích Nhân, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Giữa sân xôn xao, cơ hồ trong lòng tất cả mọi người đều có một ý niệm, họ Tổ điên hay sao?
Chích Nhân là đệ tử thân truyền của Quan Sầu Hải, càng được vinh dự là đệ tử có thiên phú nhất mấy chục năm qua của Ly Hận Thiên, tu vi đã không thua Tông Sư, loại người này giao thủ với cao thủ thế hệ trước cũng không lỗ, Tổ An so với hắn quả thực khác nhau một trời một vực, người ta nguyện ý giao thủ, khách quan mà nói là hắn kiếm lời, sao hắn còn dám nói ra những lời này?
Toàn bộ đình viện giống như vỡ tổ, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng Tổ An cuồng vọng, trận doanh bên này chỉ oán thầm một chút, nhưng trận doanh vốn thù địch, thì cơ hồ là trực tiếp công khai phê phán.
Trong mắt Sở Sơ Nhan có chút tức giận, bọn gia hỏa này làm sao biết A Tổ lợi hại.
Ban đầu ở kinh thành, nàng là tận mắt thấy Tổ An xuất kiếm, lúc đó chỉ cảm thấy hắn thâm bất khả trắc.
Tuy tu vi của Chích Nhân này không tệ, nhưng vẫn kém A Tổ, A Tổ nói thế cũng không tính sai, chỉ bất quá như vậy sẽ đắc tội Ly Hận Thiên, vạn nhất Quan chưởng môn tức giận tìm hắn tính sổ thì phiền phức.
Dưới cái nhìn của nàng, tuy Tổ An lợi hại, nhưng so với những Đại Tông Sư thế hệ trước vẫn có chút lực bất tòng tâm, trong nội tâm nàng lo lắng, nghĩ thầm chờ lát nữa tìm lý do cầu sư phụ ra mặt, ngăn cản Quan chưởng môn giúp.