Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2929 - Chương 2929 - Phục Hôn

Chương 2929 - Phục hôn
Chương 2929 - Phục hôn

Lại thêm năm đó thời điểm vừa mới nhập môn, được hắn chiếu cố, bởi vậy Triệu Tiểu Điệp rất có hảo cảm với hắn, tuy không đến yêu thương, nhưng coi trọng hơn nam tử khác rất nhiều.

Vừa rồi nàng nhìn ra Chích Nhân thống khổ và bi phẫn, nghĩ đến lúc trước Sở Sơ Nhan đến Ly Hận Thiên, Chích Nhân đi theo làm tùy tùng, đối phương lại lãnh đạm, mới nhịn không được bất bình thay hắn.

- Ngươi rống ta?

Triệu Tiểu Điệp sầm mặt lại, nàng dù sao cũng là nữ nhi của Tề Vương, thân phận tôn quý, làm sao chịu được ủy khuất như thế.

Sau khi Chích Nhân gào thét, cảm nhận được ánh mắt mọi người, trong lòng hắn giật mình, lúc này mới khôi phục lại, vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi sư muội, vừa rồi không phải ta cố ý, ta không phải ý kia, chẳng qua lúc đó có chút thất thần...

Thấy hắn vội vàng giải thích, lúc này sắc mặt của Triệu Tiểu Điệp mới hòa hoãn.

Quan Sầu Hải nhìn thấy hết thảy, không khỏi thở dài, xem ra đệ tử này của mình, cũng dẫm vào vết xe đổ như vi sư.

Hỏi thế gian tình là gì...

Hắn nhịn không được nhìn về phía Yến Tuyết Ngân, băng cơ ngọc cốt, phong thái lỗi lạc, hơn nữa lần này gặp nhau, tựa hồ nàng nhiều hơn một tia nữ nhân vị, thành thục kiều diễm, hoàn mỹ phù hợp với khí chất dính khói lửa trần gian, trên đời làm sao có nữ nhân hoàn mỹ như thế.

Phát giác được ánh mắt nóng rực của hắn, trong lòng Yến Tuyết Ngân không vui, nhân cơ hội từ giã Yến Vương, tính tình nàng vốn không thích loại tụ hội này, nếu không phải Tổ An đến, chỉ sợ nàng đã sớm đi.

Yến Vương tự nhiên thịnh tình giữ lại, thấy đối phương bất vi sở động, đành phải thở dài:

- Đã như vậy, bản Vương tiễn Yến tiên tử.

Tạ Đạo Uẩn nhịn không được tiến đến bên người Tổ An, nhỏ giọng nói:

- Yến quan chủ ở trong đời trước thật sự là tồn tại siêu nhiên, năm đó cha ta cũng mê luyến nàng, làm mẹ ta ăn không ít dấm.

Tổ An ngoài ý muốn:

- A, ta nhớ năm đó Tạ thành chủ không phải ưa thích Ngọc Yên La sao?

Nói đến trong đám người năm đó, không thích Ngọc Yên La chỉ sợ không có mấy cái.

- Nam nhân không phải đều như vậy sao, trông thấy một cái thích một cái.

Tạ Đạo Uẩn hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói.

- Tổ đại ca, ta không phải nói ngươi, ta biết ngươi không phải loại người như vậy.

Tổ An:

- ...

Nói đến Yến Tuyết Ngân và Ngọc Yên La thật sự là tình nhân trong mộng của những nam nhân đời trước, nếu để bọn họ biết quan hệ của ta và hai nàng, sợ rằng sẽ bị lão đại trong khắp thiên hạ truy sát?

Lúc này Yến Tuyết Ngân thờ ơ với Yến Vương giữ lại, phiêu nhiên đi xa.

Sở Sơ Nhan có chút không muốn, bất quá không dám vi phạm lời nói của sư phụ, chỉ có thể nhìn Tổ An áy náy.

Tổ An cũng không vội, có thể ở chỗ này nhìn thấy các nàng đã là niềm vui ngoài ý muốn, ngược lại chỉ cần các nàng ở Dịch quận, vậy thì còn nhiều cơ hội gặp nhau.

Nhìn thấy Yến Tuyết Ngân rời đi, Quan Sầu Hải cũng đứng dậy cáo từ.

Đám người Chích Nhân nhìn thấy Sở Sơ Nhan rời đi, cảm thấy yến hội tẻ nhạt vô vị, tự nhiên cũng rời đi theo.

‏‎‏‎‏‎‏‎‏‏‎‎‏‏Tổ An thuận thế cáo từ, Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan đều đi, lưu lại nơi này cùng một đám lão hồ ly lục đục với nhau, thực là quá mệt mỏi.

Yến Vương và hắn thuộc về loại nhìn nhau sinh chán ghét, mặt ngoài giữ lại, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra hắn không có chút thành ý.

Sau khi ra Yến Vương Phủ, Tổ An vốn định đi tìm hai nữ, ai biết đám quan viên Dịch quận vội vàng tìm hắn lôi kéo làm quen.

Trước đó nhìn hắn một đường bị Tôn Tuần trào phúng, lại không phản kích, trong lòng còn có chút thất vọng.

Bây giờ ở trên Vương phủ nhìn hắn cứng như thế, lập tức cải biến thái độ.

Quan viên địa phương đại biểu là lợi ích của triều đình, là hoàng đế dùng để quản thúc Phiên Vương hoặc Công Tước địa phương, cho nên cả hai trời sinh không hợp.

Đụng phải Phiên Vương hoặc Công Tước yếu thế còn tốt, đụng tới cường thế, tỉ như Yến Vương, những quan viên địa phương bọn họ công tác rất khó làm.

Thật vất vả chờ được người triều đình tới, tự nhiên phải mượn thế.

Tổ An bất đắc dĩ, lại không có cách nào đuổi những người này đi, chỉ có thể ứng phó, Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan sớm đã chân trời mờ mịt.

Nửa đường Trương Giải muốn mời bọn họ đến biệt viện của mình ở lại, điều kiện tốt hơn dịch trạm không ít.

Tổ An tự nhiên nhã nhặn từ chối, một là không mò ra nội tình của hắn, không muốn mạo muội trói chặt chung một chỗ; thứ hai hắn có không ít bí mật, ở biệt viện của người ta, những nha hoàn kia chính là tai mắt.

Trương Giải cũng không bắt buộc, tự mình tiễn hắn đến dịch quán, an bài cho hắn gian phòng tốt nhất. Thật vất vả mới đưa những người này đi, Tổ An ngồi trên ghế, thở một hơi thật dài.

- Quan trường mệt mỏi nha.

Tạ Đạo Uẩn hé miệng mỉm cười, từ bên hông lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên tiểu dược hoàn màu xanh lam, hòa tan vào trong nước.

Bình Luận (0)
Comment