- Biết còn không buông ta ra?
Phát giác được ngữ khí của đối phương chùn xuống, Triệu Tiểu Điệp có chút đắc ý, bản năng muốn hất tay đối phương ra, đáng tiếc không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lúc này toàn thân mình vô lực, căn bản không thể động đậy.
Tổ An mỉm cười, duỗi tay nắm chặt tay nàng, cầm lấy móng tay quơ quơ trên cổ:
- Độc này của ngươi rất lợi hại, bất quá ngươi không thể miễn dịch độc của mình nha, nếu vạch trên cổ trắng nõn của ngươi một cái, đến thời điểm ngươi hóa thành dòng máu, ai biết là ta làm? Cái hẻm nhỏ này rất yên lặng, thời gian ngắn sẽ không có người tới. Đến thời điểm ta lại mang đầu ngươi, tùy tiện tìm hố phân quăng vào, chẳng phải hủy thi diệt tích?
- Đúng rồi, tựa hồ ngươi nói, tuy độc này có thể để toàn thân ngươi tan rã, nhưng đầu không thể nào?
Nghe những lời kia, Triệu Tiểu Điệp sắp khóc, không nghĩ đến báo ứng tới nhanh như vậy.
Thân phận nàng tôn quý, tu vi lại cao, ngày bình thường làm sao có thể bị nam nhân gần thân thể như vậy?
Trên tay tựa hồ còn có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương, trước kia nàng tưởng tượng tương lai được người yêu nắm tay bla bla, nhưng không nghĩ đến lần thứ nhất thân mật lại ở dưới loại tình huống này.
Nhưng lúc này trong nội tâm nàng không có chút kiều diễm, cũng không có phẫn nộ, có chỉ là cảm giác sợ hãi.
Nàng quá rõ ràng độc của mình khủng bố ra sao, loại ý thức thanh tỉnh nhìn mình từ trong ra ngoài tan rã kia, quả thực là sống không bằng chết.
Nàng tự nhiên có giải dược, nhưng lúc này đại huyệt bị phong bế không có cách nào lấy, đối phương càng không thể đút cho nàng.
- Không muốn...
Triệu Tiểu Điệp kinh hô, nàng minh bạch mình như vậy khí thế liền thua, nhưng nàng không dám mạo hiểm, dù sao gia hỏa này là người dám đánh gãy chân của đại ca, ai biết hắn có thể xúc động hay không.
Nhân sinh của mình còn chưa bắt đầu, lại sao có thể chết ở chỗ này.
- Ồ?
Trên mặt Tổ An có chút trêu tức.
- Vậy ngươi quỳ xuống khấu đầu 300 cái, nói không chừng ta cao hứng, sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Vừa rồi ta chỉ bảo ngươi dập 100 cái!
Triệu Tiểu Điệp cãi lại.
Tổ An nghiêm mặt:
- Thế nào, ta muốn ngươi dập 300 cái không được sao?
Triệu Tiểu Điệp cắn môi, trực tiếp nghiêng đầu sang một bên.
- Thế nào, không dập? Vậy đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.
Tổ An làm bộ nắm tay nàng đưa tới cổ.
Triệu Tiểu Điệp hít sâu một hơi, nhưng bộ ngực vẫn gấp rút chập trùng, hiển nhiên lúc này nàng còn rất sợ hãi, có điều nàng vẫn cố tự trấn định nói:
- Ngươi muốn giết cứ giết, thân là huyết mạch hoàng tộc, nếu khuất nhục như vậy mới có thể sống, còn không bằng chết đi!
- Bất quá muốn người không biết trừ khi mình đừng làm, hôm nay ngươi thật giết ta, sau đó luôn có thể tra ra dấu vết để lại, đến thời điểm mặc kệ là phụ vương, triều đình, hay Ly Hận Thiên, đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Uy hiếp ta?
Thần sắc của Tổ An lạnh lẽo, trực tiếp dùng móng tay nàng cắt lên cổ.
Cảm giác đau nhói truyền đến, chóp mũi ngửi được mùi máu tươi, Triệu Tiểu Điệp hoảng sợ:
- Không muốn! Giải dược, nhanh cho ta giải dược.
- Dập đầu không?
Tổ An lạnh lùng nói.
- Ta đập!
Triệu Tiểu Điệp nhịn không được khóc, gia hỏa này chính là ác ma.
- Sớm như vậy không tốt sao, nhất định phải thích ăn đòn.
Tổ An lạnh lùng nói.
- Giải dược ở đâu?
- Trong ngực ta, cái bình sứ màu xanh kia.
Triệu Tiểu Điệp nhanh chóng nói, nàng có thể cảm giác được độc dược đang lan tràn, nếu không phải nàng thường xuyên tiếp xúc độc dược, cơ thể kháng tính mạnh hơn thường nhân, thì không chừng gần phân nửa cái cổ đã hòa tan.
Tổ An cũng không sợ nàng đào bẫy rập gì, trực tiếp mò vào trong ngực tìm tòi một lúc, tìm ra giải dược, sau đó rót cho nàng.
- Khụ khụ...
Triệu Tiểu Điệp ho khan kịch liệt, cảm giác đối phương đã buông nàng ra, nàng vội vàng cầm giải dược bôi lên miệng vết thương.
Người này chính là ma quỷ, lại thật to gan lớn mật như thế, dám hạ sát thủ với nàng!
Tổ An yên tĩnh nhìn nàng làm xong hết thảy:
- Hiện tại có thể dập đầu chưa?
Triệu Tiểu Điệp cắn răng, nghểnh đầu nói:
- Sự tình trước đó là ta có lỗi với ngươi, ta xin lỗi.
Tổ An hừ lạnh:
- Nếu xin lỗi hữu dụng mà nói, trên đời này còn cần quan sai luật pháp làm gì?
- Bây giờ ngươi là vận dụng tư hình, có bản lĩnh đưa ta cho quan phủ thẩm phán đi.
Triệu Tiểu Điệp lầu bầu nói.
Tổ An vui vẻ:
- Ngươi nghĩ hay lắm.
Trên đời này có mấy quan viên dám khó xử nữ nhi của Tề Vương.
Triệu Tiểu Điệp hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn hắn:
- Ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn thế nào?
- Dập đầu.
Tổ An dứt khoát trả lời.
Triệu Tiểu Điệp cắn răng:
- Ta dù sao cũng là quận chúa, ta cũng có kiêu ngạo nha.
Tổ An lạnh lùng nhìn nàng, không có ý tứ nhả ra.
Nàng kiên trì nói:
- Vừa rồi ta cũng coi như thấy rõ, ngươi không dám thật giết ta, vậy chúng ta một người lui một bước, ta xin lỗi ngươi, sau đó cho ngươi một phần hậu lễ, các loại thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí… tùy tiện ngươi chọn.