- Há, tùy tiện chọn? Thiên Nhất Sinh Thủy, Xiển Vi Ngọc Tủy… có hay không?
Tổ An hỏi.
Nếu có thể tìm được tài liệu cho Hoàng hậu tỷ tỷ tái tạo thân thể, không chỉ thả nàng, còn đối đãi nàng thật tốt.
Triệu Tiểu Điệp ngây ra:
- Đó là vật gì?
Nàng xuất thân hoàng tộc, lại ở tông môn đỉnh cấp như Ly Hận Thiên, tự hỏi kiến thức coi như bất phàm, kết quả những thứ này ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua.
Tổ An sầm mặt lại:
- Vậy ngươi tìm cho ta một thanh binh khí Thần cấp đi.
Triệu Tiểu Điệp nhất thời gấp:
- Trên đời tổng cộng có mấy cái binh khí Thần cấp, không phải ở trong tay Yêu Hoàng thì trong tay Nhân Hoàng, ta đi đâu tìm cho ngươi?
Tổ An cười lạnh nói:
- Cái này không được, cái kia cũng không có, còn bảo ta tùy tiện chọn? Được rồi, dập đầu đi.
- Ngươi rõ ràng là làm khó ta!
Triệu Tiểu Điệp có chút buồn bực.
- Nếu không ta nghĩ biện pháp tìm một kiện binh khí Tiên cấp cho ngươi, mặt khác tìm một số linh dược cực phẩm, đây đã là thẻ đánh bạc cực kỳ phong phú. Ngươi không nên quá phận, dù sao ngươi cũng không dám thật giết ta!
Đến từ Triệu Tiểu Điệp, điểm nộ khí +555 +555 +555...
Tuy binh khí Tiên cấp khó được, nhưng lấy quyền thế của phụ vương, muốn lấy vẫn có cơ hội tìm được một thanh.
Chỉ bất quá đến thời điểm phụ thân khẳng định sẽ hỏi ta nguyên nhân gì, ta nói việc này, phụ vương còn không lột da đối phương.
Hừ hừ, bản quận chúa quả nhiên cơ trí vô song, đến thời điểm nhất định phải làm cho hỗn đản này quỳ gối ở dưới chân ta sám hối.
- Ta không dám giết ngươi?
Thần sắc của Tổ An lạnh lẽo, không khí xung quanh rõ ràng lạnh xuống.
Triệu Tiểu Điệp chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng lên, mặc dù đối phương không có bất kỳ động tác gì, nhưng nàng cảm giác được khí tức tử vong.
Nàng không nghĩ đến một gia hỏa nhìn cả người lẫn vật vô hại, vì sao có áp lực khủng bố như thế.
Nàng làm sao biết, Tổ An đi qua bí cảnh giết Yêu Hoàng, Vương Đình tru Đại Tông Sư, khí thế đã ngưng tụ đến đỉnh phong, ở đâu là nàng có thể chống cự.
- Ta sai...
Nàng nhịn không được khóc lên.
- Bất quá ta thật không thể dập đầu, không bằng ngươi quất ta 300 cái đi.
- Quất?
Thần sắc của Tổ An cổ quái.
- Ngươi nghĩ hay lắm!
Triệu Tiểu Điệp mờ mịt:
- Ta nói là đánh ta một trận để ngươi hết giận.
Tổ An đỏ mặt, vội ho một tiếng che giấu mình xấu hổ:
- Ta không đánh nữ nhân!
- Ngươi đánh ta đi, coi như ta cầu ngươi, chỉ cần ngươi hết giận là được.
Triệu Tiểu Điệp cầu khẩn nói, mình quỳ xuống dập đầu thật là quá khuất nhục, nhưng bị đánh mà nói hoàn toàn không giống, đó là bởi vì tài nghệ không bằng người, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì đến tôn nghiêm.
Thần sắc của Tổ An cổ quái:
- Lớn như vậy, đời này còn chưa nghe qua yêu cầu thế này.
Tựa hồ lo lắng đối phương tiếp tục ép mình dập đầu, Triệu Tiểu Điệp từ bên hông lấy ra cây roi nhét vào tay hắn:
- Ngươi dùng cái này đánh đi, chỉ cần có thể hết giận là được.
Tổ An nhìn roi da trong tay, mặt cổ quái nhìn nàng:
- Có phải ngươi có đam mê đặc thù gì không?
- A?
Triệu Tiểu Điệp mờ mịt, hiển nhiên nghe không hiểu hắn có ý gì.
- Ngươi đánh nhanh đi!
Triệu Tiểu Điệp cuống đến phát khóc, sợ hắn không nguyện ý tiếp nhận đề nghị này, lại nghĩ tới dập đầu, nên cố ý khích tướng.
- Có phải ngươi không dám đánh hay không?
- Ta không dám?
Tổ An biết đối phương khích tướng, nhưng nhìn bộ dáng khiêu khích của nàng lại nhịn không được, đánh xuống cái mông của nàng một roi.
- A...
Triệu Tiểu Điệp kinh hô, hiển nhiên là bị đau.
Tổ An do dự, ai biết đối phương nói:
- Tiếp tục, ta chịu được.
Tổ An:
- ...
Lại một roi đánh xuống, mắt trần có thể thấy mông của Triệu Tiểu Điệp run lên, có điều không biết áo choàng của nàng làm bằng vật liệu gì, bị quất hai roi lại không có dấu hiệu tổn hại.
Triệu Tiểu Điệp rên lên một tiếng, cắn chặt môi đỏ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Tổ An nghĩ thầm không bằng bỏ qua, như vậy không khỏi quá khi dễ tiểu cô nương.
Bất quá nghĩ đến trước đó đối phương ương ngạnh, nếu tu vi của mình hơi thấp rơi vào tay nàng, kết cục khẳng định thê thảm hơn, lòng hắn lại cứng.
Lại đánh xuống một roi, bỗng nhiên Triệu Tiểu Điệp ân một tiếng, trong thống khổ tựa hồ còn kèm theo ý vị không nói rõ được.
Tổ An cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nàng bởi vì đau đớn nên thanh âm biến hình.
Hắn suy nghĩ đánh nàng mấy chục roi coi như giáo huấn, dù sao người tu hành thể chất tốt, mấy chục roi cũng không chết được.
Lại nói mọi người đều ưa thích bắt chước Ngụy Võ di phong, Ngụy Võ vung roi tựa hồ cũng rất vui thú nha.
Bất quá lại rút vài roi, thanh âm của Triệu Tiểu Điệp càng ngày càng kỳ quái, dường như không giống kêu thảm, mà như rên rỉ.
Hơn nữa toàn thân nàng khẽ run, tựa hồ ra sức chịu đựng cái gì.
- Nếu ngươi cầu xin tha thứ, nói không chừng ta tâm tình tốt, sẽ tha cho ngươi.
Tổ An nghĩ thầm mình thật không thích hợp làm người xấu, nhanh như vậy đã không đành lòng?