Vương Vô Tà đi đến vị trí tĩnh toạ, mở ra hốc tối phía dưới, lấy ra một bức tranh, chậm rãi triển khai, một bóng người xinh đẹp xuất hiện.
Phía trên vẽ một thiếu nữ vung kiếm, váy trắng bay múa, tóc dài phất phới, cả người như tiên tử trên mây.
Chỉ bất quá trong họa, thần thái của nàng tựa hồ có chút sinh khí...
Nhìn thần sắc đáng yêu kia, Vương Vô Tà như nhớ lại tông môn thi đấu năm đó, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Đây là hắn tự tay vẽ, vẽ ra một màn năm đó nhìn thấy, chỉ có như vậy mới có thể ký thác tình tương tư.
Nếu Ngọc Yên La ở chỗ này, tất nhiên sẽ đánh giá kỹ xảo người vẽ tranh bình thường, nhưng bên trong ngưng tụ mấy chục năm tương tư, nhất thời để cả bức họa có thần vận, hoàn toàn không thua đại sư.
Nếu Tổ An ở chỗ này, nhất định nhận ra đây chính là Yến tỷ tỷ của hắn, chỉ bất quá thiếu nữ phía trên ngây ngô hơn Yến Tuyết Ngân hiện tại rất nhiều.
Nhìn nữ tử trong tranh, Vương Vô Tà thất thần một nén nhang thời gian.
Thật lâu sau, hắn thở một hơi thật dài, tự giễu cười nói:
- Vương Vô Tà a Vương Vô Tà, thua thiệt ngươi còn tự xưng thiên túng kỳ tài, kết quả bây giờ người ta thật đến, ngươi lại chỉ dám ở chỗ này nhìn tranh ngẩn người?
Cẩn thận từng li từng tí cuốn bức họa lại, sợ làm hư, lần nữa để vào trong hốc tối cất giữ.
Sau đó sửa sang áo bào, cả người tươi cười rạng rỡ đi ra ngoài, trái tim cũng nóng lên, dường như trở lại lúc tuổi còn trẻ.
Đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn, hắn ở Kim Đỉnh nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ không cảm thấy phong cảnh lại tươi đẹp như vậy.
Vừa bước ra, gió lạnh bên ngoài ô ô thổi tới, Vương Vô Tà sửng sốt, nhiệt huyết sôi trào dần dần tỉnh táo lại.
Hắn là tông chủ Chính Dương Tông, là Quốc Sư một nước, đã không còn là mao đầu tiểu tử năm đó, vì ái tình có thể từ bỏ hết thảy.
Cứ như vậy đứng ở cửa ra vào, ánh mắt thâm thúy nhìn con đường uốn lượn dưới núi, hắn biết Yến Tuyết Ngân đang ở trên một chỗ nào đó.
Hắn đứng trong gió rét thật lâu, từ đầu đến cuối không khởi hành, cả người như một pho tượng.
Cuối cùng hắn đóng cửa phòng lại, ngăn cách ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Hắn quá rõ ràng tính tình của Yến Tuyết Ngân, lần này đến hơn phân nửa là mang đệ tử tới tham gia Đạo Môn thi đấu, coi như mình đi gặp nàng lại thế nào, năm đó nàng không tiếp nhận ta, chẳng lẽ hiện tại có thể tiếp nhận ta?
Hắn tự giễu cười cười, tuy phân biệt mấy chục năm chưa từng gặp mặt, nhưng hắn vẫn lưu ý hết thảy tin tức của đối phương.
Tính tình băng sơn của Yến Tuyết Ngân, hắn quá rõ ràng.
Đã vô duyên, cần gì phải cưỡng cầu.
Ngược lại để người trong thiên hạ xem thường Vương Vô Tà ta.
Duy nhất đáng giá vui mừng là, nhiều năm như vậy, Yến Tuyết Ngân vẫn một thân một mình, cho tới bây giờ không có ưu ái qua bất luận nam tử nào.
Cái kia chứng minh không phải mị lực của Vương Vô Tà ta có vấn đề, nói không chừng ở trong lòng Tuyết Ngân, ta còn là đặc thù nhất.
Mấy trăm năm sau, trong giang hồ nhắc tới chuyện cũ của chúng ta, có thể xem như một đoạn giai thoại.
Nghĩ tới đây, lòng hắn dần dần yên tĩnh.
...
Lúc này dưới sơn môn, đám người Trương Khê mất hồn mất vía, hiển nhiên còn không có từ trong rung động tỉnh lại.
Bọn họ tự nhiên không dám có ý nghĩ xấu với tiền bối cao nhân như Yến Tuyết Ngân, nhưng Sở Sơ Nhan và bọn hắn là người đồng lứa, như muội muội nhà bên, nói không chừng còn có chút khả năng.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm cợt nhả.
- Thật lớn...
Cũng không biết là ai bắt đầu, các loại thanh âm liên tiếp.
Tuy bọn họ tận lực che giấu, nhưng nhân số đông đảo, Trương Khê vẫn mơ hồ nghe được.
- Cái gì thật lớn? Chẳng lẽ có Hung thú gì chạy đến Tử Sơn càn quấy?
Trương Khê giật mình, không có thời gian để ý hương thơm trên người Sở Sơ Nhan, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời tay nắm chặt bội kiếm phòng ngừa vạn nhất.
- Thật lớn!
Đợi thấy rõ bên kia, Trương Khê không kìm lòng được cảm thán, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao những người kia lại nói như thế.
Một đoàn người đi về phía bên này, hiển nhiên là tông môn nào đó, cầm đầu là một đại hán, khóe miệng mọc ria mép, cả người có một loại cảm giác không giận tự uy.
Bên cạnh còn theo một đạo cô trung niên, khách quan mà nói khuôn mặt cũng coi như mỹ lệ, nhưng thần sắc giống như mọi người thiếu tiền nàng, lại thêm mọi người vừa trải qua hai sư đồ Sở Sơ Nhan và Yến Tuyết Ngân kinh diễm, loại dung mạo này thực rất khó gây nên gợn sóng trong lòng.
Bất quá mọi người đều đặt chú ý ở thiếu nữ bên người nàng, áo đỏ và váy đen phối hợp, bày ra vẻ thanh xuân của thiếu nữ, lại ẩn ẩn để lộ ra một tia nguy hiểm.
Mỹ mạo của nàng lại không dưới sư đồ Yến quan chủ?
Người xung quanh chấn kinh, hôm nay đến cùng là ngày gì, lại may mắn nhìn thấy nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy?