So với Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan thanh lãnh, thiếu nữ này rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều, trên mặt luôn treo nụ cười quyến rũ, phối hợp cặp mắt đào hoa, cả người nhìn rung động lòng người.
Bất quá càng hấp dẫn người chú ý là ngực nàng, lúc đi đường run lên, làm tim của các nam nhân cũng run theo.
Rõ ràng không hề trần trụi, nhưng ngăn không được sức tưởng tượng của mọi người.
Nếu trước đó sư đồ Yến Tuyết Ngân cho người cảm giác băng sơn lạnh lẽo, như vậy lúc này bọn họ như đi tới bên cạnh núi lửa, không đúng, là mình sắp biến thành núi lửa, tùy thời sẽ phun trào.
- A, ta chết ta chết, sao trên đời lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu có thể cưới nàng, chỉ sợ thọ mệnh sẽ ngắn lại chí ít 20 năm? Bất quá nam nhân nào không nguyện ý chịu loại khổ này?
Giờ khắc này cái bóng của Sở Sơ Nhan nhạt đi không ít, nàng đẹp thì đẹp, nhưng quá thanh lãnh, nghĩ đến sẽ rất khó tiếp cận.
Nhưng nữ tử trước mắt nhìn liền biết tính cách nhiệt tình, khẳng định càng dễ tiếp xúc.
Thậm chí ngay cả Trương Khê cũng thất thần, luân hãm vào trong nụ cười “to lớn” của nữ tử kia.
- Hừ!
Lúc này đạo cô trung niên hừ lạnh, một cỗ uy áp mạnh mẽ tứ tán, người xung quanh run lên, sao tu vi của nữ nhân này cao như vậy?
Phảng phất như Đại Tông Sư?
Trương Khê cũng giật mình, lúc này mới nhớ tới chức trách của mình, thầm kêu một tiếng hổ thẹn, những năm gần đây tu hành thật là nuôi chó, hôm nay sao tâm ma nhiều như vậy.
Hắn vội vàng tiến lên hành lễ:
- Xin hỏi tiền bối là tới tham gia Đạo Môn thi đấu sao?
Loại tu vi này không phải những vãn bối như bọn họ ngăn được, đương nhiên sẽ không ngu đến đi hỏi ngọc bài.
Nữ tử trung niên khinh miệt liếc hắn một cái, tựa hồ cảm thấy đối phương không có tư cách nói chuyện với mình.
Thời điểm Trương Khê xấu hổ, thiếu nữ bên cạnh giải vây cho hắn:
- Vị sư huynh này tốt, chúng ta là người Bích Lạc Cung, đây là ngọc bài của chúng ta.
Nói xong đưa một ngọc bài tới.
Nụ cười long lanh kia để Trương Khê mê muội, trong lòng hắn âm thầm lập xuống các loại thề non hẹn biển.
- Mẹ ơi, tựa hồ ta gặp phải người yêu mến rồi!
- So với những sư tỷ sư muội Tiêu Ấu Sở, Trầm Dung Ngư, Cố Hoành Ba, Lý Hương Quân, Khấu Bạch Môn, Mã Tương Lan... này, cảm giác không hề giống.
- Ách, vừa rồi Sở Sơ Nhan sư muội cũng không so được.
...
Hắn mơ hồ tiếp nhận ngọc bài, nhìn thấy nội dung phía trên thì kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, các loại kiều diễm trong lòng tiêu tán, nhìn nam tử cao lớn kia, cung cung kính kính hành lễ:
- Nguyên lai là cung chủ Bích Lạc Cung tự mình đến, có chỗ tiếp đón không chu đáo, còn xin thứ tội!
Trong lòng Trương Khê chấn động, phải biết cung chủ Bích Lạc Cung Vạn Thông Thiên là cường giả nổi danh Đạo Môn chín tông, rất nhiều rất nhiều năm trước đã là Đại Tông Sư, vừa rồi đạo cô trung niên bên cạnh hắn cũng có uy áp Đại Tông Sư, tới tham gia tông môn thi đấu lại đến hai Đại Tông Sư, nội tình của Bích Lạc Cung thâm hậu như thế?
Phải biết tông môn khác, hoặc là chưởng môn dẫn đội, hoặc chọn một trưởng lão dẫn đội, rất ít có hai Đại Tông Sư trở lên đều tới, dù sao bên tông môn còn phải lưu người tọa trấn, để tránh không cẩn thận bị người lật sào huyệt.
Bây giờ có thể tùy tiện phái hai Đại Tông Sư đi ra, chứng minh đại bản doanh chí ít còn có hai Đại Tông Sư lưu thủ.
Bích Lạc Cung không hổ là tồn tại đỉnh phong của Đạo Môn chín tông, lúc trước tưởng đã suy sụp, lúc này mới bao nhiêu năm lại khôi phục nguyên khí.
- Chính Dương Tông thật là càng sống càng trở về!
Vạn Thông Thiên lạnh giọng khiển trách, vừa rồi những người này biểu hiện, nếu không phải nể tình chỗ này là Tử Sơn, chỉ sợ hắn sớm đã phát tác.
Đồng thời trong đầu lại hiện ra tình cảnh lúc trước Bùi Miên Mạn mới tới Bích Lạc Cung, lúc đó đệ tử trong cung biểu hiện cũng kém không bao nhiêu.
Nếu không phải mình không háo sắc, chỉ sợ lúc trước cũng sẽ bị đại nha đầu này mê hoặc.
Huống chi nàng còn là đệ tử của Hỏa Linh.
Hắn vô ý thức nhìn đạo cô trung niên cách đó không xa, thần sắc ngũ vị tạp trần, cuối cùng trong lòng âm thầm thở dài.
Bọn người Trương Khê run lẩy bẩy, tuy bọn họ ở trong đồng lứa xem như người nổi bật, nhưng ở trước mặt Đại Tông Sư lại tính là cái gì, căn bản không nói ra được lời gì.
- Vốn cho rằng Chính Dương Tông chiếm được Tử Sơn và tài nguyên của triều đình, thế hệ trẻ tuổi sẽ rất lợi hại, hiện tại xem ra bất quá cũng chỉ như vậy.
Lúc này một người trẻ tuổi bên cạnh Vạn Thông Thiên cười lạnh nói, trên mặt tràn ngập kiệt ngạo, tướng mạo của hắn lờ mờ có chút tương tự Vạn Thông Thiên, hiển nhiên là con của hắn.
Chỉ bất quá Vạn Thông Thiên nhìn tuổi tác không nhỏ, nhi tử tựa hồ hơi trẻ.
Tuy trẻ tuổi, nhưng cả người hắn như một thanh kiếm sắc bén, ánh mắt sắc bén đến làm cho không ít đệ tử ở xung quanh như bị đao cắt.