Tổ An cười cười, từ chối cho ý kiến, nghiêm chỉnh mà nói bọn họ chính là khâm sai, quan viên địa phương khác, dù là Phiên Vương các nơi, nhìn thấy bọn họ cũng phải ra nghênh tiếp.
Bất quá Vương Vô Tà địa vị cao cả, nghĩ đến cũng có ngạo cốt của mình.
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô, nguyên lai là có một đạo tử khí từ trên Kim Đỉnh phiêu nhiên bay xuống, khi tới gần, mới nhìn rõ là một trung niên tiên phong đạo cốt, toàn thân tử khí lượn lờ đang phi hành.
Cao thủ chín tông đang ở trong các biệt viện nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía tử khí.
Trong biệt viện của Bích Lạc Cung, vẻ mặt Vạn Thông Thiên nghiêm túc:
- Nhiều năm không gặp, tựa hồ tu vi của Vương Vô Tà lại tinh tiến.
Hỏa Linh sư thái hừ lạnh:
- Trường chí khí người khác, diệt uy phong nhà mình.
Thần sắc của Vạn Thông Thiên cứng lại, bất quá sớm đã quen Hỏa Linh sư thái tranh cãi, lại thêm sự kiện trước kia có lỗi với nàng, nên không hề để bụng.
Trong biệt viện của Ly Hận Thiên, Quan Sầu Hải cười đắc ý:
- Gia hỏa Vương Vô Tà này ngay cả chúng ta đến cũng không ra nghênh tiếp, không biết là ai đáng giá hắn tự mình đi?
Trong biệt viện của Không Minh Đảo, Thu Hồng Lệ tò mò lôi kéo ống tay áo của nữ tử bên cạnh:
- Sư phụ sư phụ, Vương Vô Tà này rất lợi hại, ngươi đánh thắng được hắn không?
Thần sắc của Vân Gian Nguyệt nghiêm nghị:
- Nếu là lúc trước gặp gỡ, ta tất bại; hiện tại mà nói, không nhất định.
Thu Hồng Lệ bĩu môi:
- Xem ra vẫn là thua nhiều thắng ít, bằng không lấy tính tình của ngươi, chỉ sợ sớm đã kêu gào đè hắn xuống đất ma sát.
Biểu lộ của Vân Gian Nguyệt cứng đờ:
- Nha đầu chết tiệt, có tin ta xé nát miệng ngươi hay không.
Thu Hồng Lệ liên tục cầu xin tha thứ:
- Ai nha sư phụ ta sai, đúng rồi, sư phụ, đoạn thời gian trước vì sao tu vi của ngươi tăng lên nhanh như vậy, có đường tắt gì cho ta thử một chút được không, như thế ta đánh với Sở Sơ Nhan cũng nhiều mấy phần thắng.
Biểu lộ của Vân Gian Nguyệt có chút mất tự nhiên:
- Về sau ngươi tự nhiên sẽ được thử, không cần nóng lòng.
Nói xong trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Chỉ để lại Thu Hồng Lệ mộng bức, cái gì mà ta tự nhiên cũng sẽ được thử, sư phụ đến cùng muốn nói gì.
Lúc này bên biệt viện của Bạch Ngọc Kinh, Sở Sơ Nhan đứng bên cửa sổ nhìn về phía đạo tử khí ở chân trời, trong mắt có chút rung động:
- Tu vi của Quốc Sư thật lợi hại, sư phụ ngươi không đến nhìn một chút sao?
Yến Tuyết Ngân nhàn nhạt uống trà, ngay cả đầu cũng không quay lại:
- Liên quan gì tới ta?
- Sư phụ, ta nghe nói năm đó Quốc Sư truy cầu ngươi, ngươi có động tình với hắn không.
Trong mắt Sở Sơ Nhan có chút nghịch ngợm, cũng chỉ ở trước mặt sư phụ, nàng mới lộ ra thần thái như vậy.
- Không có.
Sắc mặt Yến Tuyết Ngân bình tĩnh, dường như nói một sự tình không liên quan tới mình.
- Khi nào ngươi cũng bát quái như thế?
- Thật không có sao.
Sở Sơ Nhan không tin.
- Quốc Sư cũng coi như mỹ nam tử, tu vi lại cao, ta nghe người nói năm đó rất nhiều nữ tu sĩ của Đạo Môn chín tông thích hắn, nhưng hắn đối với sư phụ thủy chung như một, dạng nam nhân hoàn mỹ như vậy, sư phụ cũng không thích, vậy ngươi đến cùng thích dạng nam nhân gì?
- Ầm!
Nguyên lai là tay Yến Tuyết Ngân run lên, chén trà không cầm chắc rơi xuống trên mặt đất.
Nhìn ánh mắt đồ đệ kinh ngạc hồ nghi, Yến Tuyết Ngân giận tái mặt:
- Ngươi quên tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết trọng yếu nhất là cái gì sao? Sao hiện tại trong đầu đều là tình tình ái ái! Phạt ngươi chép Băng Tâm Quyết trăm lần!
- A?
Hô hấp của Sở Sơ Nhan cứng lại, dường như trở lại lúc mới nhập môn, hiển nhiên sao chép Băng Tâm Quyết cũng không phải kỷ niệm vui sướng gì.
Nàng tiến đến bên người Yến Tuyết Ngân ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
- Ta chỉ là thấy gần đây sư phụ tâm sự nặng nề, cố ý nói vậy làm người vui mà thôi.
- Là cầm loại chuyện này mua vui sao?
Yến Tuyết Ngân trừng nàng một cái, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Nếu là lúc trước, nàng còn có thể bày uy nghiêm của sư phụ, răn dạy nàng một trận.
Nhưng bây giờ lại có chút là lạ, một là nhìn thấy đối phương sẽ chột dạ, thứ hai là nghĩ đến tương lai...
Sở Sơ Nhan có hôn ước trước, nói không chừng mình làm sư phụ còn phải kính trà cho nàng, cái này là chuyện gì a!
Yến Tuyết Ngân giật mình, da thịt đỏ ửng, mình đang suy nghĩ gì vậy, ta làm sao có khả năng ở cùng gia hỏa kia!
Cũng không biết là giận Tổ An hay giận mình, nàng bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Một trăm lần, một lần cũng không cho thiếu!
Nói xong không cho Sở Sơ Nhan cơ hội nũng nịu, trực tiếp quay người rời đi.
Chỉ có Sở Sơ Nhan lưu lại nguyên chỗ lộn xộn trong gió, ai, trước kia còn dạy Tuyết Nhi không nên tùy tiện bát quái, giờ đến phiên mình...
...