Thấy rõ bộ dáng của đối phương, thần sắc của Chích Nhân có chút ngưng trọng.
Sư phụ của Lâu Ngũ Thành là Lý Trường Sinh, là Đại trưởng lão của Bạch Ngọc Kinh, cũng là sư huynh của Yến quan chủ, tương truyền tu vi còn cao hơn Yến quan chủ một chút.
Trước kia bởi vì không có hứng thú quản lý tục sự của tông môn, cho nên vị trí quan chủ để Yến Tuyết Ngân làm, hắn thì dốc lòng tu luyện Trường Sinh Kiếm.
Sư phụ mình Quan Sầu Hải là người tự ngạo, khi nói tới mấy chưởng môn trong Đạo Môn chín tông, hắn đa số đều khinh thường, nhưng mỗi lần nhắc đến Lý Trường Sinh, vẻ mặt lại nghiêm túc, trong ngôn ngữ khá kiêng kỵ Trường Sinh Kiếm.
Mà Lâu Ngũ Thành là đệ tử chân truyền của Lý Trường Sinh, nghe nói đã được y bát.
Là người có lực tranh đoạt vị trí thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân của Đạo Môn.
Càng làm cho Chích Nhân khó chịu là, dáng dấp của gia hỏa này còn rất đẹp trai, tuy kém mình một chút, nhưng cũng đủ mê đảo trăm ngàn thiếu nữ, hơn nữa so với mình, da thịt của đối phương màu cổ đồng, cả người nhìn dương cương, một số kẻ ghen ăn tức ở không ít lần cầm điểm này tổn hại mình, nên hắn sớm coi gia hỏa này là kình địch.
Huống chi hắn là sư huynh đường đường chính chính của Sở tiên tử, ngày thường hai người ở cùng tông môn, có càng nhiều cơ hội thân cận hơn người khác, nghĩ đến đây hắn liền ghen ghét đến phát cuồng.
Nhìn phương hướng Chích Nhân đi ra, thần sắc của Lâu Ngũ Thành cũng khó coi:
- Ngươi muộn như vậy đến biệt viện của sư muội ta làm gì?
- Tử Sơn không phải nhà ngươi, ngươi quản ta?
Chích Nhân cười lạnh.
- Lại nói, Sở tiên tử cũng không phải sư muội của mình ngươi, nàng cũng xưng ta sư huynh.
Lâu Ngũ Thành sầm mặt lại, ngón tay trong lúc lơ đãng vuốt ve đốc kiếm.
Thần sắc của Chích Nhân cứng lại, âm thầm đề phòng, đồng thời trầm giọng nói:
- Thế nào, muốn động thủ với ta? Người khác sợ Trường Sinh Kiếm của ngươi, nhưng ta không sợ.
Lâu Ngũ Thành cuối cùng để ngón tay xuống:
- Trên thi đấu, Lâu mỗ nhất định lãnh giáo tu vi của các hạ, xem có lợi hại như miệng hay không.
Danh tiếng của đối phương cũng rất vang, muốn bất động thanh sắc chế phục hắn, gần như không có khả năng.
Đạo Môn thi đấu sắp đến, Tử Sơn nghiêm cấm tư đấu, người vi phạm hủy bỏ tư cách, hắn cũng không muốn nhất thời xúc động hỏng việc.
Chích Nhân cười lạnh nói:
- Cũng vậy.
Lâu Ngũ Thành không để ý đến hắn nữa, quay người đi đến biệt viện của Sở Sơ Nhan.
- Muộn như vậy ngươi đi làm cái gì?
Chích Nhân nhất thời gấp, tuy còn không có bất kỳ quan hệ gì với Sở Sơ Nhan, nhưng nhìn nam nhân khác tiếp cận lại rất khó chịu.
- Sự tình giữa sư huynh muội chúng ta, còn cần ngoại nhân như ngươi quản?
Lâu Ngũ Thành lạnh lùng nói.
- Sư huynh muội?
Chích Nhân cười nhạo.
- Nàng không nguyện ý cùng sư huynh như ngươi ở sát bên, trong lòng ngươi còn không tự hiểu sao?
Hô hấp của Lâu Ngũ Thành cứng lại, lập tức nói:
- Đó là bởi vì Yến sư thúc thích yên tĩnh, cho nên bọn họ mới một mình ở lại chỗ này, có quan hệ gì tới Sở sư muội.
- Ta khuyên ngươi đừng đi, Sở tiên tử đã ngủ, đi cũng chỉ uổng phí công phu.
Trong giọng nói của Chích Nhân có chút kiêu ngạo, dường như biết sự tình tư mật của Sở Sơ Nhan là rất vinh quang.
Lâu Ngũ Thành cười ha ha:
- Nữ nhân nói ngủ bất quá là muốn đuổi con ruồi không thức thời mà thôi, ngay cả chuyện này ngươi cũng tin?
Sau khi trào phúng, hắn đi đến biệt viện.
Sắc mặt Chích Nhân âm tình biến hóa, chẳng lẽ như gia hỏa này nói, Sở tiên tử nói như vậy là gạt ta? Không, không có khả năng, Sở tiên tử đối với ta không giống người khác, tuyệt đối sẽ không như thế.
Thế nhưng hắn lại bước không được, quyết định nhìn tình huống của Lâu Ngũ Thành.
Lúc này trong gian phòng, Tổ An cười như không cười nhìn giai nhân dưới thân:
- Ngươi và kê... Khụ khụ, ngươi và Chích Nhân quan hệ thế nào, người ta nửa đêm lại tới tìm ngươi?
Toàn thân Sở Sơ Nhan khẽ run, gia hỏa này như đao cạo xương cố ý đùa nàng, bất quá lo lắng hắn suy nghĩ nhiều, nên vội vàng giải thích:
- Chẳng qua là ban đầu giúp Bạch Ngọc Kinh đưa tin đi Ly Hận Thiên một lần, khi đó mọi người mới nhận biết, sau đó hắn thường xuyên không có việc gì thì tìm ta, ta cũng không để ý tới hắn.
Thời điểm nói chuyện nhẹ thở hổn hển, trên mặt đào hồng dày đặc, mắt sáng mỹ lệ như sao, tựa mở tựa khép, nhìn cực kỳ mê ly.
- Đây mới là lão bà ngoan...
Tổ An hài lòng gật đầu, lại cúi đầu hôn lên hoa huyệt của nàng.
Sở Sơ Nhan ưm một tiếng, chỉ cảm thấy mình nhiều năm học Tuyết Hoa Thần Kiếm tựa hồ đã quên, trong cơ thể phảng phất như có một đám lửa, để tất cả tuyết hoa dần dần hóa thành tuyết tan.
Hắn nhẹ nhàng hé miệng ngậm lấy viên âm hạch đã săn cứng kia, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi, làm Tổ An càng thêm kích thích.
- Á… không… A Tổ dừng lại… ah…ah… không…