Bất quá đánh một hồi, hỏa khí của hai người càng lúc càng lớn, bất tri bất giác bắt đầu sử dụng chiến kỹ.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng quát lớn:
- Các ngươi đang làm gì? Dừng tay!
Đáng tiếc hai người đã phát điên, làm sao nghe lọt, suy nghĩ coi như bị thủ tiêu tư cách, cũng phải đánh đối phương thành đầu heo.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh, giống như một thùng nước đá tưới xuống đầu hai người.
Chỉ cảm thấy khóe mắt lấp lóe áo trắng, hai người liền bị tách ra, hơn nữa trong nháy mắt kinh mạch toàn thân như bị đông lại, căn bản không có cách nào chiến đấu.
Lâu Ngũ Thành trước tiên nhận ra đối phương, vội vàng hành lễ nói:
- Bái kiến Yến sư thúc!
Lúc này Chích Nhân mới phát hiện trước mắt xuất hiện một nữ tử áo trắng, tuy che mặt, nhưng cả người như tản ra ánh sáng như mộng như ảo, nhìn thôi đã thấy tự ti mặc cảm:
- Vãn bối bái kiến Yến quan chủ.
Đồng thời trong lòng hoảng sợ, tuy nói Yến Tuyết Ngân là Đại Tông Sư, nhưng chỉ một chiêu thì chế trụ hai người, không khỏi nghe rợn cả người.
Phải biết mặc kệ là hắn hay Lâu Ngũ Thành, đều là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ trẻ tuổi, bất kỳ người nào đánh với nhân vật cấp bậc trưởng lão cũng chưa hẳn bại, huống chi hai người liên thủ?
- Các ngươi đến cùng đang làm gì, cả đám dự định xoá tên khỏi tông môn thi đấu sao?
Thanh âm của Yến Tuyết Ngân băng lãnh, ánh mắt rơi xuống trên người Lâu Ngũ Thành.
Chích Nhân là người Ly Hận Thiên, nàng không quan tâm, nhưng Lâu Ngũ Thành là tuyển thủ hạt giống của Bạch Ngọc Kinh, nếu thật bởi vì chuyện này bị xoá tên, cái kia đối với Bạch Ngọc Kinh mà nói là tổn thất lớn lao.
Trừ ở trước mặt Tổ An, bình thường nàng rất uy nghiêm, hai gia hỏa trước đó còn không ai bì nổi, hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Ngũ Thành, ngươi nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thấy hai người giống như chim cút, Yến Tuyết Ngân nhịn không được điểm danh.
- Đều tại gia hỏa này, nửa đêm đi quấy rầy Sở sư muội, vừa vặn nàng đang tu hành, bị ảnh hưởng đến xém chút tẩu hỏa nhập ma.
Lâu Ngũ Thành oán hận trừng Chích Nhân.
Chích Nhân mộng bức, lập tức phản bác:
- Nói vớ nói vẩn, thời điểm ta đi Sở tiên tử còn rất tốt, rõ ràng là ngươi quấy rầy nàng, kết quả hất nước bẩn lên người ta!
Gia hỏa mày rậm mắt to này bình thường nhìn chính trực, sao lúc này lại vô sỉ như thế?
Hai người đang muốn nhao nhao, bỗng nhiên bạch ảnh lóe lên, đã không thấy Yến Tuyết Ngân, chỉ để lại hàn hương nhàn nhạt trong bầu trời đêm.
Lúc này Yến Tuyết Ngân lòng nóng như lửa đốt, hôm nay Vương Vô Tà tự mình xuống Kim Đỉnh nghênh đón, nàng thân là cao tầng của chín tông, làm sao có thể không biết hắn tiếp người nào?
Không nghĩ tới mình chân trước vừa tránh hắn rời Dịch thành đi tới Tử Sơn, kết quả đối phương chân sau cũng tới, thật sự là muốn bỏ rơi cũng không bỏ được.
Trong nháy mắt đó, nàng thậm chí sinh ra một ý niệm, chẳng lẽ cái này là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?
Có điều nàng lập tức tỉnh táo, vì quét sạch suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nàng cố ý tìm một địa phương thanh tịnh tĩnh toạ, thật không dễ dàng mới lắng lại tâm tình, kết quả vừa về liền nghe Sở Sơ Nhan xảy ra chuyện, làm sao có thể không sợ hãi.
Lại nói vừa rồi sau khi Lâu Ngũ Thành rời đi, Tổ An cũng rất khó chịu:
- Sao hơn nửa đêm lại có nhiều nam nhân đến tìm ngươi như vậy.
Kê ca kia thì thôi, nhưng Lâu Ngũ Thành thân là đệ tử Bạch Ngọc Kinh, là sư huynh của Sở Sơ Nhan, ngày bình thường tiếp xúc không ít, để hắn nhất thời có cảm giác nguy cơ.
- Ta làm sao biết hôm nay bọn hắn lại tập thể nổi điên.
Bỗng nhiên Sở Sơ Nhan hé miệng cười duyên.
- Thực ra người truy cầu ta vẫn luôn rất nhiều, nếu ngươi không tốt với ta mà nói, cẩn thận ta... A...
Nàng thua trận rất nhanh, vội xin tha nói:
- Ta nói đùa, ngày thường ta đều chuyên tâm tu hành, trừ ngươi ra, căn bản không dung được ai khác.
Lúc này Tổ An mới thoáng hài lòng, thực ra hắn quá rõ ràng tính tình của Sở Sơ Nhan, nhưng vừa rồi loại tình hình kia, bản năng nam nhân để hắn kìm lòng không được tuyên thệ chủ quyền ở trên người đối phương.
Sở Sơ Nhan có chút u oán:
- A Tổ, vừa rồi ngươi làm đau ta.
- Thật xin lỗi.
Tổ An có chút áy náy, ôn nhu hôn lên, gió táp mưa rào tiêu tán, thay vào đó là nhẹ nhàng ôn nhu.
Sở Sơ Nhan ô một tiếng, ôm chặt người yêu ở trên thân, chân tay xiết lấy.
Đúng lúc này, thanh âm gấp rút của Yến Tuyết Ngân ở bên ngoài truyền đến:
- Sơ Nhan, ngươi làm sao?
Hai người trong phòng nhất thời hoảng sợ, toàn thân Sở Sơ Nhan căng cứng, Tổ An chỗ nào còn nhịn được...
- A…
Biểu lộ của Yến Tuyết Ngân nhất thời đặc sắc, nếu là lúc trước, nàng có khả năng còn mộng bức, nhưng bây giờ nàng thân là người từng trải, làm sao có thể không hiểu xảy ra chuyện gì.
Đến từ Yến Tuyết Ngân, điểm nộ khí +911 +911 +911...
Nàng cũng không biết tại sao mình lại phẫn nộ như vậy, đến cùng là vì đồ nhi không tự ái mà tức giận, hay bởi vì hắn?