Đến từ La Đông Giang, điểm nộ khí +444 +444 +444...
Dưới cơn thịnh nộ, chỗ nào còn nhớ Từ trưởng lão nhắc nhở, không có chút lưu thủ.
Thu Hồng Lệ khẩn trương bắt lấy tay Vân Gian Nguyệt:
- Sư phụ, hắn thật lợi hại như ngươi nói sao?
Vân Gian Nguyệt có chút đau, hất tay nàng ra:
- Ngươi đang chất vấn phán đoán của vi sư?
Thu Hồng Lệ xấu hổ cười cười, bình thường nàng tự nhiên là trăm phần trăm tin tưởng sư phụ, nhưng liên quan đến Tổ An, khó tránh khỏi quan tâm sẽ bị loạn.
Thấy kiếm của La Đông Giang sắp đâm trúng Tổ An, Tổ An cũng không có động, giữa sân không ít người âm thầm xem thường, xem ra gia hỏa này bị dọa sợ.
Bất quá nghĩ cũng phải, La Đông Giang thịnh nộ toàn lực một kích, những đệ tử ở đây cũng không có mấy người tiếp được.
Đúng lúc này, bạch ảnh lóe lên, La kiếm của Đông Giang bị nhu kình đẩy ra, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Vô Tà.
Vương Vô Tà nói:
- Việc này có thể bàn bạc kỹ hơn, không cần thiết vật lộn sống mái.
Hắn dù sao còn có thân phận Quốc Sư, nếu khâm sai triều đình chết ở chỗ này, mình thấy chết không cứu, sau đó phiền phức sẽ rất lớn.
Vương Vô Tà ra mặt, La Đông Giang tự nhiên không dám bác mặt mũi của hắn, chỉ có thể oán hận nhìn Tổ An.
Lúc này Tổ An mới nói:
- Ngươi nên cảm tạ Quốc Sư cứu ngươi một mạng.
La Đông Giang:
- ? ? ?
Thực ra câu này là hắn muốn nói, không nghĩ đến lại bị đối phương dùng trước.
Gia hỏa này còn biết xấu hổ hay không?
Đến từ La Đông Giang, điểm nộ khí +999 +999 +999...
Cái này đồng dạng cũng là ý nghĩ của toàn trường, da mặt của Vương Vô Tà giật giật, trong lòng có chút hối hận vừa rồi xuất thủ cứu hắn.
Ngàn năm sau trộm mộ mở quan tài của hắn ra, đồ vật khác hơn phân nửa sớm đã mục nát, bất quá cái miệng khẳng định vẫn còn.
Từ trưởng lão cũng tức điên:
- Xú tiểu tử, ngươi nói Đông Giang không xứng ngươi xuất thủ, vậy do ta đến lãnh giáo cao chiêu của ngươi một chút, chỉ hi vọng ngươi đừng núp ở sau lưng Vương tông chủ.
Hắn thậm chí không để ý tiếng xấu lấy lớn hiếp nhỏ, vừa vặn bắt lấy lời nói vừa rồi của đối phương làm khó dễ.
Đến từ Từ Xuyên, điểm nộ khí +999 +999 +999...
Tổ An liếc hắn một cái, hơi lắc đầu:
- Ngươi đánh giá mình quá cao, muốn đối phó ngươi, ta không cần dùng tay.
Từ trưởng lão:
- ? ? ?
Trương Tử Giang nhịn không được nhìn Tạ Đạo Uẩn nói:
- Tạ cô nương, ngươi nói trên đời kẻ ngu dốt làm sao nhiều như vậy chứ, Tổ đại nhân rõ ràng câu câu nói thật, những người này không chỉ không lĩnh tình, từng cái còn vội vàng đưa đầu lên.
Hắn có chút hối hận, vừa rồi khiếp sợ uy danh của các chưởng môn Đạo môn, không kịp thời nhảy ra vỗ mông ngựa, bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt như vậy.
Nhìn hắn như vậy, thần sắc của Tạ Đạo Uẩn cổ quái:
- Bọn họ hiểu lầm cũng bình thường, dù sao tình huống của Tổ đại ca quả thật có chút đặc thù.
Nếu không phải tận mắt thấy Tổ đại ca xuất thủ, thậm chí ngay cả nàng cũng nghĩ không ra hắn sẽ lợi hại như thế.
Tiểu hòa thượng Giới Sắc giật nhẹ ống tay áo của Giám Hoàng đại sư:
- Sư phụ, ta cảm thấy đại sư huynh không xứng pháp danh của hắn.
Giám Hoàng đại sư trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi:
- Sau khi về chùa, vi sư sẽ đổi pháp danh cho hắn.
Đại sư huynh pháp danh Giới Cuồng, bởi vì ngày bình thường tính cách quá mức cuồng vọng, nhưng so sánh với kẻ trước mắt này, hắn có tư cách gì xưng cuồng.
- Từ Xuyên, ngươi một Tông Sư Lực Phách cảnh, khi dễ một người trẻ tuổi, ngươi vui vẻ lắm sao? Muốn đánh thì đánh với ta!
Lúc này Hỏa Linh sư thái giận dữ hét.
Tuy cũng cảm thấy Tổ An nói chuyện quá mức cuồng vọng, nhưng hắn dù sao cũng là vì giúp Mạn Mạn, mình không thể ngồi yên không lý đến.
Từ trưởng lão sắp nghẹn chết, mắt ngươi mù sao, vừa rồi đến cùng là ai khi dễ ai.
Hắn biết mình không phải đối thủ của Hỏa Linh sư thái, không nhìn nàng khiêu chiến, mà nhìn chằm chằm Tổ An:
- Lần này ngươi lại dự định trốn ở sau lưng nữ nhân làm rùa đen rút đầu sao?
Tổ An từ tốn nói:
- Ta một mực đợi ngươi xuất thủ, ai biết ngươi không có lá gan.
- Ngọa tào, ai cũng đừng cản ta!
Hai mắt Từ trưởng lão bốc lên hỏa diễm, vén tay áo nhảy lên lôi đài.
Tông Sư các phái âm thầm gật đầu, tiểu tử này xác thực quá làm người tức giận, ta đứng ngoài quan sát cũng sắp không nhịn được.
Đệ tử các phái thì hưng phấn, vốn chỉ xem đệ tử tỷ thí, bây giờ lại có thể nhìn trọng tài đánh nhau, thật sự là không uổng công, tiếc nuối duy nhất là một trọng tài tựa hồ quá yếu, đợi lát nữa tranh đấu đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc.
Hỏa Linh sư thái thấy thế khẩn trương, muốn lên lại bị mấy người khác ngăn lại:
- Sư thái, Tổ đại nhân đã nói như vậy, hiển nhiên là có nắm chắc, ngươi đừng quan tâm thay hắn.
Tuy nói thì nói thế, nhưng biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên không cho rằng Tổ An thật có nắm chắc.