Bị mấy người ngăn cản, Hỏa Linh sư thái muốn đi qua cũng không qua được.
Lúc này Từ trưởng lão đi đến trước người Tổ An dừng lại:
- Ngươi xuất thủ trước đi.
Hắn tự trọng thân phận, tuy trong lòng nóng giận, nhưng mình một tiền bối cao nhân, cũng không thể công kích hậu bối trước, đối phương xuất thủ trước, mình lại phản kích còn tạm được.
- Ta xuất thủ mà nói, ngươi sẽ không có cơ hội.
Tổ An bình tĩnh.
- Hơn nữa ta nói qua, ngươi còn chưa xứng để ta dùng tay.
Từ trưởng lão giận quá thành cười:
- Tốt, vậy ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao không ra tay liền để ta không còn cơ hội.
Đến từ Từ Xuyên, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Chưởng môn các tông, thậm chí còn có Hỏa Linh sư thái, cũng cảm thấy Tổ An không biết trời cao đất rộng.
Lúc này Từ trưởng lão cũng không lo được quy củ giang hồ gì, một quyền trực tiếp liền đánh tới Tổ An, hắn thân là Tông Sư Lực Phách cảnh, xuất thủ có khí thế lực bạt sơn hề.
Những đệ tử ở xung quanh thống khổ che lỗ tai, bởi vì một quyền này đánh ra âm bạo… không đúng, thậm chí nắm tay cùng không khí ma sát ra cường quang loá mắt.
Kết giới tứ phân ngũ liệt, thậm chí ngay cả bản thân lôi đài cũng bắt đầu sụp đổ.
Cảm nhận được uy áp khủng bố, trừ số ít trưởng bối tông môn, đệ tử thế hệ trẻ cho dù là Ngô Tiểu Phàm, Vạn Quy Nhất… cũng hoảng sợ.
Đây chính là một quyền của Tông Sư Lực Phách cảnh.
Nếu như bị một quyền như vậy chính diện đánh trúng, chỉ sợ ngay cả xương vụn cũng không thừa?
Lúc này ngay cả Trương Tử Giang và Tạ Đạo Uẩn cũng khẩn trương, trước đó bọn họ gặp qua Tổ An xuất thủ, nhưng Dương Thâm chỉ là Tông Sư Anh Phách cảnh, Từ trưởng lão lại là Tông Sư Lực Phách cảnh cao hơn ba cảnh giới.
Uy lực của một kích này, vượt qua Dương Thâm quá nhiều.
Giữa sân chỉ có Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt mặt không biểu tình, nội tâm trấn định nhất.
Oanh…
Lôi đài chỗ Từ trưởng lão triệt để sụp đổ, thậm chí ngay cả lôi đài ở xung quanh hắn cũng bị ảnh hưởng, sụp đổ mấy cái, may mắn đám người Vương Vô Tà kịp thời xuất thủ, lần nữa thành lập lên kết giới mới, lúc này mới ngăn dư âm thương tổn các đệ tử.
- Họ Tổ kia chết rồi sao?
- Như vậy còn không chết, hắn là Thần sao?
- Có điều hắn dù sao cũng là mệnh quan triều đình, La Phù Sơn hẳn sẽ rất phiền phức.
...
Triệu Tiểu Điệp a một tiếng, khẩn trương nhìn lôi đài bụi mù nổi lên bốn phía, biểu lộ tựa hồ khẩn trương, lại có chút giải thoát.
Thái Dư nói:
- Sư tỷ quả nhiên quan tâm đại sư huynh, tiểu bạch kiểm kia chết chắc, cũng coi như trút cơn giận thay đại sư huynh.
Triệu Tiểu Điệp miễn cường cười cười, biểu lộ lại nghi hoặc, theo lý thuyết ác tặc kia chết, ta cần phải cao hứng mới đúng, vì sao hiện tại tâm lý có chút trống rỗng?
Nhưng rất nhanh, có người nhạy bén chú ý tới những chưởng giáo kia vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lôi đài, dường như thấy sự tình gì kinh hãi.
- Mau nhìn, trên trời có kim quang!
Không biết ai hô một tiếng, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy không trung hiện ra từng gợn sóng kim sắc, mà ở trước những gợn sóng này, một bóng người tung bay ở giữa không trung, không phải Tổ An thì là ai!
Lúc này trong ngực hắn đang ôm Bùi Miên Mạn, không biết Bùi Miên Mạn là ngất hay thẹn thùng, trực tiếp dán mặt ở trong ngực hắn.
- Không buông tha một cơ hội tán gái nào.
Vân Gian Nguyệt thầm mắng một tiếng, hiển nhiên có chút xem thường hành vi này.
Yến Tuyết Ngân hơi cúi đầu, tựa hồ biểu lộ lạnh hơn ngày bình thường ba phần.
Tạ Đạo Uẩn vốn lo lắng, nhìn thấy Tổ An bình an vô sự, trong lòng chậm rãi thở pháo, nhưng nhìn hắn ôm Bùi Miên Mạn, lại cảm thấy trong lòng chua chua.
Có điều nghĩ đến lúc trước mình cũng được hắn ôm, tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Hắn lại tránh thoát một kích kia, còn có thời gian cứu Bùi Miên Mạn?
Từ trưởng lão chấn động, vừa rồi mình rõ ràng khóa chặt đối phương, ai biết bỗng nhiên mất đi bóng dáng.
- Gia hỏa này giả heo ăn thịt hổ!
Vạn Quy Nhất, Ngô Tiểu Phàm, Lâu Ngũ Thành… hai mắt tỏa sáng, trong lòng dâng lên chiến ý nồng đậm.
Bọn họ không nghĩ đến, trên Kim Đỉnh còn có một người đồng lứa tu vi cao minh như thế.
Về phần những đệ tử khác, lúc này chỉ còn lại ước ao ghen tị.
- Nếu có ngày ta cũng được một công tử anh tuấn cứu giúp như thế, thì chết cũng đáng.
Không ít nữ tu sĩ bắt đầu phạm hoa si.
Nam tu sĩ thì âm thầm đậu đen rau muống, ngươi cũng không soi gương, bất quá trái tim bọn hắn cũng phanh phanh nhảy loạn, đều là thiếu niên, ai không tưởng tượng mình là anh hùng cái thế, từ trên trời giáng xuống cứu cô nương ngưỡng mộ trong lòng.
Chỉ bất quá theo tuổi tác càng lớn, cả đám đều ý thức được kia chỉ có thể là tưởng tượng.
Không nghĩ đến hôm nay lại tận mắt nhìn thấy.
Lúc này gợn sóng màu vàng dần dần ngưng tụ ra từng thanh vũ khí, mỗi một thanh đều tản ra uy áp của thần binh Thiên cấp.
- Tại sao hắn lại có nhiều thần binh lợi khí như vậy?