Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2994 - Chương 2994 - Truyền Tin

Chương 2994 - Truyền tin
Chương 2994 - Truyền tin

Cho dù là Vương Vô Tà, cũng chấn kinh đến trong lòng lộn xộn.

Mà Từ trưởng lão thân ở trong cuộc cũng ý thức được không đúng, muốn né tránh, lại phát hiện toàn thân sớm bị khí thế kinh khủng khóa chặt, căn bản không thể trốn tránh.

Đúng lúc này, những trường kiếm kia ào ào bắn ra, giống như đạo đạo lưu quang, trong nháy mắt bao phủ hắn.

- La Phù Trấn Sơn!

Từ trưởng lão hoảng hốt, vội vàng thi triển phòng ngự mạnh nhất, một hư ảnh La Phù Sơn bao phủ ở quanh người hắn, tản ra khí tức nặng nề không gì sánh được.

Đồng thời hắn còn lấy ra binh khí giữ nhà, pháp bảo tông môn giống như không cần tiền, tất cả đều tế ra.

Đáng tiếc ở dưới ánh kiếm đầy trời công kích đến, pháp bảo của hắn, binh khí giữ nhà… tất cả đều vỡ vụn thành từng mảnh, sau cùng ngay cả hư ảnh La Phù Sơn cũng sụp đổ...

- Tổ đại nhân thủ hạ lưu tình!

Vương Vô Tà vội vàng mở miệng khuyên bảo.

Tổ An ôm Bùi Miên Mạn, hơi quay đầu:

- Cho ta một lý do?

Vương Vô Tà vốn muốn nói cho ta chút mặt mũi, nhưng suy nghĩ mặt mũi của mình chưa hẳn dùng được, bỗng nhiên trong lòng hơi động, vội vàng nói:

- Vừa rồi hắn xuất quyền đã lưu thủ, không có ý đưa ngươi vào chỗ chết.

Mặc kệ lúc đó là vì quy tắc ngầm của chính phái cũng tốt, không muốn giết mệnh quan triều đình cũng được, uy lực một quyền kia càng nhiều là nhằm vào lôi đài xung quanh, đương nhiên nếu Tổ An không ngăn được, khẳng định cũng sẽ trọng thương, chỉ bất quá không lo lắng tính mạng mà thôi.

Tổ An nghe vậy gật đầu, thanh kiếm cách Từ trưởng lão gần nhất dừng lại, nó cách mi tâm hắn chỉ một tấc.

Từ trưởng lão nuốt nước miếng, trong lòng hơi thở ra, cả người trực tiếp ngất đi.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ hắn thê thảm như thế nào, toàn thân không có một chỗ y phục hoàn chỉnh, phía trên đều là vết kiếm máu me đầm đìa, hiển nhiên nếu không phải đối phương lưu thủ, chỉ sợ lúc này đã bị xoắn thành thịt nát.

Phải biết Tông Sư Lực Phách cảnh mặc kệ là lực lượng hay thân thể đều rất mạnh mẽ, mà La Phù Trấn Sơn càng là chiến kỹ mạnh nhất La Phù Sơn, danh xưng phòng ngự đệ nhất Đạo môn, lại còn bị thương thành như vậy.

Cũng không biết ai nói một câu:

- Hắn giống như từ đầu tới cuối không có dùng tay...

Toàn bộ Kim Đỉnh, mặc kệ là đệ tử trẻ tuổi, hay những nhân vật cấp tông chủ kia, tất cả đều trầm mặc.

Vạn Quy Nhất, Ngô Tiểu Phàm, Lâu Ngũ Thành… xấu hổ ngồi xuống, cả người như bị rút khô khí lực.

Vài giây trước, bọn họ còn dấy lên chiến ý hừng hực với Tổ An, cảm thấy người này xứng làm đối thủ của bọn họ.

Nhưng hiện tại bọn hắn lại phát hiện, bọn họ không có tư cách làm đối thủ của đối phương.

Đồng thời nội tâm có chút sợ hãi, bọn họ đều là thiên kiêu cao cấp nhất trong tông môn, tự nhận trong đồng lứa không thua bất luận kẻ nào, cho dù có chênh lệch, cũng ở cùng cấp độ mới đúng, kết quả đụng phải Tổ An...

Yêu nghiệt này còn là người sao!

- A Tổ thật đẹp trai!

Thu Hồng Lệ kích động lôi kéo cánh tay của Vân Gian Nguyệt lay động, bộ dạng hưng phấn, phảng phất như muốn chia sẻ cảm giác tự hào cho mọi người.

- Bất quá cũng chỉ như vậy, không bằng năm đó vi sư ở Tử Sơn bảy vào bảy ra.

Vân Gian Nguyệt trên miệng có chút khinh thường, nhưng trong lòng âm thầm nói một câu, tiểu tử này quả thật có chút soái.

Bất quá trong ấn tượng, chiêu này của Tổ An kiếm khí là màu xanh, sao bây giờ biến thành màu vàng?

Thực ra Tổ An cũng nghi hoặc điểm này, từ khi hắn đột phá cấp 70, màu sắc kiếm trận tự động thay đổi, có điều hắn không truy đến cùng, chỉ cần đẹp trai là được.

Ánh mắt của Yến Tuyết Ngân khẽ nhúc nhích, trong lòng có chút hối hận, hôm nay không nên để Sơ Nhan bế quan, sau đó nàng biết bỏ lỡ một màn này, nhất định sẽ rất ảo não.

Ân, bất quá ta làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng, bằng không nàng thấy Tổ An thân mật ôm Bùi Miên Mạn, đoán chừng sẽ tức chết. Ta đây cũng còn tức… ai nha, mình nghĩ cái gì?

Trong trận doanh triều đình, Trương Tử Giang đắc ý nhìn những thân binh kia nói:

- Vừa rồi ta đã nói, Tổ đại nhân của chúng ta thần công cái thế, chỉ là một trưởng lão Đạo môn, ở đâu là đối thủ của hắn.

Tạ Đạo Uẩn nghĩ thầm vừa rồi ngươi không phải nói như vậy, lo lắng đến sắp khóc nha.

Có điều hiện tại nàng không có tâm tình tính toán những thứ này, chỉ lấy tay nâng quai hàm, khóe mắt mỉm cười nhìn nam tử kia, nghĩ thầm Tổ đại ca thật đẹp trai, đương nhiên nếu trong ngực không có ôm nữ nhân khác thì càng đẹp.

- Sao gia hỏa này lợi hại như vậy!

Không giống người khác hưng phấn, người bên Ly Hận Thiên đều như cha mẹ chết.

Dù sao trước đó bọn họ là đứng ở mặt đối lập với Tổ An.

Trước đó Thái Dư một mực xem thường Tổ An, cảm thấy đối phương không dám tiếp nhận mình khiêu chiến, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau cùng ném kiếm trong tay xuống đất.

Tu vi của đối phương cao đến vượt qua hắn tưởng tượng, hắn luyện kiếm còn có tác dụng gì.

Bình Luận (0)
Comment