Tiểu hòa thượng Giới Sắc hỏi Giám Hoàng đại sư:
- Sư phụ, chiêu vừa rồi ngươi tiếp được không?
Giám Hoàng đại sư mỉm cười:
- Vi sư và Tổ thí chủ không có xung đột, cần gì phải cân nhắc loại vấn đề này?
- Sư phụ giở trò lừa bịp.
- Cái này gọi đánh lời lẽ sắc bén.
...
Lúc này Tổ An hạ xuống mặt đất, đưa Bùi Miên Mạn mặt đỏ bừng đến trước mặt Hỏa Linh sư thái:
- Sư thái, Bùi cô nương hao tổn khá lớn, cần nghỉ ngơi điều dưỡng.
Bây giờ trước mắt bao người, quan hệ của hai người tạm thời không nên ra ánh sáng.
- Tốt, đa tạ công tử.
Hỏa Linh sư thái cũng lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp nhận Bùi Miên Mạn, đồng thời móc ra một đống thánh dược chữa thương của Bích Lạc Cung cho Bùi Miên Mạn ăn.
Đồng thời âm thầm trừng Vạn Thông Thiên một cái, năm đó nếu hắn có thể vì mình làm như vậy, hai người cũng không đến mức hối hận một đời.
Lúc này Tổ An mới quay đầu liếc nhìn mọi người:
- Ta cảm thấy vừa rồi Bùi cô nương thắng quang minh chính đại, không cần thiết lại điều tra cái gì, các vị cảm thấy thế nào?
Thần sắc của các tông môn cực kỳ phức tạp, những người vừa rồi ủng hộ Quan Sầu Hải kia, giờ phút này đều do dự, bây giờ Bích Lạc Cung có Tổ An chống đỡ, thật nổi lên xung đột, hươu chết vào tay ai cũng chưa biết chừng.
Tu vi của Tổ An này mạnh ngoài ý muốn, hơn nữa còn đại biểu cho triều đình, không cần thiết xung đột với hắn.
Sắc mặt Quan Sầu Hải âm tình biến ảo, việc này quan hệ tới vinh dự của Ly Hận Thiên, hắn không có khả năng lùi bước.
Nghĩ thầm vừa rồi một chiêu kia của ngươi xác thực rất lợi hại, nhưng ta không tin ngươi tuổi còn trẻ vậy đánh thắng được Đại Tông Sư!
Đang muốn đi ra nói cái gì, lúc này Vân Gian Nguyệt cười nhẹ nói:
- Ta cũng đồng ý Tổ đại nhân nói, vừa rồi Bùi cô nương thắng Chích Nhân, mọi người tận mắt nhìn thấy, không cần thiết dây dưa nàng.
Quan Sầu Hải biến sắc, vừa rồi Không Minh Đảo một mực không có tỏ thái độ, kết quả hiện tại lại mở miệng ủng hộ Tổ An.
Bất quá chỉ là một cái Không Minh Đảo, mình chưa chắc sợ.
Đang muốn mở miệng, lại nghe một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
- Sự tình trên lôi đài, vốn cần song phương tự giải quyết, nếu mỗi một người thua, trưởng bối đều nhảy ra dây dưa, như vậy Đạo môn thi đấu sẽ mất đi ý nghĩa vốn có.
Mọi người giật mình, không nghĩ đến Yến Tuyết Ngân luôn lạnh nhạt như băng lại lên tiếng, hơn nữa thái độ còn không nhất trí với Bạch Ngọc Kinh Lý trưởng lão.
- Có gì đó quái lạ, Băng Thạch Nữ này không khỏi quá tốt với Tổ An, không giống tính cách của nàng.
Vân Gian Nguyệt nhìn chằm chằm Yến Tuyết Ngân, biểu lộ như có điều suy nghĩ.
Thu Hồng Lệ nhịn không được lầu bầu nói:
- Sao ta cảm giác sư phụ càng tốt với A Tổ hơn, không giống tính cách của ngươi, tỉ như vừa rồi, ngươi còn ủng hộ A Tổ trước Yến quan chủ.
- Có thể giống nhau sao? Ta làm như vậy còn không phải vì ngươi!
Vân Gian Nguyệt xém chút nhảy dựng lên.
- Thật sao? Ta còn tưởng bởi vì trước đó ngươi và Yến quan chủ cùng hắn ở Yêu tộc chung hoạn nạn, đã thành bằng hữu.
Thu Hồng Lệ cười híp mắt nói.
- Cũng có bộ phận nguyên nhân kia.
Vân Gian Nguyệt có chút chột dạ, không dám nhìn ánh mắt của nàng, nói sang chuyện khác.
- Chờ nhìn sự tình phát triển như thế nào đi.
Lúc này Vương Vô Tà nói:
- Yến quan chủ nói rất đúng, lôi đài thi đấu, chúng ta làm trưởng bối xác thực không nên tham dự, Quan huynh, để Chích Nhân hiền chất tĩnh dưỡng thật tốt, lấy thực lực của hắn, hẳn còn kịp tranh thủ danh ngạch đằng sau.
Sau khi thấy thực lực của Tổ An, hắn vốn đã do dự, bây giờ ngay cả Yến Tuyết Ngân cũng lên tiếng, hắn tự nhiên thuận nước đẩy thuyền, đồng thời âm thầm điểm tỉnh Quan Sầu Hải, Ly Hận Thiên còn có cơ hội.
Bây giờ chủ nhân nơi đây đã nói, những người trước đó chống đỡ Quan Sầu Hải nhao nhao phụ họa.
Quan Sầu Hải thầm mắng cỏ đầu tường, nhưng rõ ràng bây giờ tình thế đã đến mức này, hắn lại kiên trì cũng không có ý nghĩa, đành phải hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đệ tử khác vội vàng khiêng Chích Nhân rời đi.
Lúc rời đi, Triệu Tiểu Điệp nhịn không được liếc nhìn Tổ An, cảm giác mình chán ghét hắn, lại dường như không chán ghét, cả người có chút hoảng hốt.
Đợi đám người Quan Sầu Hải rời đi, lại thêm lôi đài hủy hơn phân nửa, hôm nay hiển nhiên không cách nào tỷ thí tiếp, nên Vương Vô Tà tuyên bố thi đấu hôm nay tạm dừng, đợi ngày mai lại tiếp tục.
Nhân mã các phái ào ào tán đi, bất quá cả đám đều kích động thảo luận trận chiến hôm nay, đặc biệt là chiêu kia của Tổ An quá đẹp, để đám đệ tử hâm mộ không thôi.
Bất quá thế hệ trước lại trấn định hơn nhiều, mới đầu bọn họ cũng rất khiếp sợ, có điều rất nhanh tỉnh táo lại, thời điểm Tổ An thi triển chiêu kia, cũng không có khí tức lĩnh vực, hiển nhiên còn chưa đạt tới Đại Tông Sư.