Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3012 - Chương 3012 - Hàn Thiền Kêu Khóc (2)

Chương 3012 - Hàn Thiền kêu khóc (2)
Chương 3012 - Hàn Thiền kêu khóc (2)

Nhưng không nghĩ đến bị giết trở tay không kịp lại là mình.

Nhưng hôm nay tên đã lên dây không phát không được, không có Thổ Long Quyển yểm hộ, hắn vẫn thi triển ra kiếm kỹ mạnh nhất.

Kiếm quang chói lọi nở rộ trên lôi đài, trong nháy mắt thôn phệ Ngô Tiểu Phàm.

Bất quá sau một khắc, tất cả kiếm ảnh u ám không ánh sáng, chỉ thấy Ngô Tiểu Phàm vỗ một chưởng lên thân kiếm, trực tiếp đánh kiếm thế xơ xác, sau đó cả người ép tới.

La Đông Giang hoảng hốt, muốn lui lại tránh né, đáng tiếc bị kình lực vừa rồi đối phương đập tới chấn đến nguyên khí không thuận, trong nháy mắt ngưng trệ đó, đã bị một chưởng vỗ lên ngực.

- Phốc!

La Đông Giang phun máu tươi tung toé, cả người giống như bao cát bay ngược về.

Ngô Tiểu Phàm cũng không truy kích, mà khách khí chắp tay.

- Đa tạ!

La Đông Giang từ trên lôi đài đứng dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, mặt mũi tràn ngập vẻ cô đơn.

- Đa tạ Ngô huynh thủ hạ lưu tình.

Tuy vừa rồi hắn thổ huyết chật vật, nhưng cảm giác được đối phương không dùng toàn lực, bằng không chỉ sợ mình ngay cả đứng lên cũng không nổi.

Ngày bình thường tự cao tự đại, không nghĩ tới ngay cả tư cách làm cho đối phương toàn lực xuất thủ cũng không có, lại nghĩ tới mấy ngày trước đây đối mặt Tổ An, trong lúc nhất thời cảm thấy nản lòng thoái chí.

Toàn bộ đệ tử La Phù Sơn cũng như cha mẹ chết, trước đó trưởng lão dẫn đội thảm bại ở trong tay một hậu sinh, bây giờ đệ tử thủ tịch cũng thua đệ tử thủ tịch khác, toàn bộ La Phù Sơn chí ít trong vòng mười năm cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên.

Vạn Quy Nhất thầm mắng một tiếng, phế vật La Đông Giang này, vốn nghĩ hắn có thể bức ra át chủ bài của Ngô Tiểu Phàm, không nghĩ tới lại bị đối phương hai chưởng đánh bại.

Sắc mặt mấy đệ tử thủ tịch khác cũng không dễ nhìn, mọi người trông chờ La Đông Giang sẽ tiêu hao Ngô Tiểu Phàm nhiều một chút, ai biết vừa lên đã bại.

- Sư phụ, Ngô Tiểu Phàm này có chút mạnh.

Thu Hồng Lệ lặng lẽ nói với Vân Gian Nguyệt.

- Ngươi cũng không kém, ngươi đánh hắn còn có ưu thế hơn nha đầu họ Sở.

Vân Gian Nguyệt đáp.

Thu Hồng Lệ trợn mắt.

- Đó là dưới tình huống mị thuật có hiệu lực mới được, bất quá nhìn gia hỏa này bộ dáng cứng nhắc, hơn phân nửa sẽ không có tác dụng.

- Biết người biết mặt không biết lòng, bề ngoài càng cứng nhắc ngay ngắn, nói không chừng bên trong càng đê tiện.

Vân Gian Nguyệt không để ý chút nào nói, dưới cái nhìn của nàng, trẻ tuổi hậu sinh này lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là tồn tại một tay có thể trấn áp, trừ yêu nghiệt kia.

Nàng vô ý thức liếc nhìn Tổ An, thấy hắn thỉnh thoảng nhìn bên Bích Lạc Cung.

Không khỏi âm thầm cười lạnh, quả nhiên là hoa tâm đại củ cải.

Lúc này trên lôi đài, Ngô Tiểu Phàm nhìn La Đông Giang chắp tay.

- La huynh chớ có nản chí, chủ yếu là mấy ngày trước ngươi mất nhuệ khí ở chỗ Tổ đại nhân, cho nên hôm nay không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nói đến vẫn là ta chiếm tiện nghi.

Ánh mắt mọi người nhất thời nhìn về phía Tổ An, Tổ An cười cười phất tay ra hiệu, phảng phất như duyệt binh.

Mọi người nhìn mà lộn xộn trong gió, gia hỏa này nào có một chút phong phạm cao thủ a.

La Đông Giang biết Ngô Tiểu Phàm cho mình mặt mũi, trong mắt lóe lên vẻ cảm kích, chắp tay thi lễ, sau đó đi xuống lôi đài.

Vương Vô Tà âm thầm gật đầu, hắn rất thưởng thức phong cách quý phái của đệ tử mình, một người thành tựu cao thấp, hoàn toàn có thể từ khí độ của hắn phán đoán, khí độ này, có lúc thậm chí còn trọng yếu hơn thiên phú.

Có điều hắn lập tức nghĩ tới Tổ An, biểu lộ nhất thời cứng đờ, vội vàng nói.

- Trận đầu Chính Dương Tông Ngô Tiểu Phàm thắng; trận sau, Bích Lạc Cung Vạn Quy Nhất, giao đấu Thanh Hư Phủ Thu Thiền Tử.

Vạn Quy Nhất đứng dậy đi lên lôi đài, Bùi Miên Mạn nhìn hắn cười thiện ý.

- Sư huynh cố lên!

Dù sao cũng là một tông môn, tự nhiên hi vọng hắn có thể thắng.

Ai biết Vạn Quy Nhất ghét bỏ liếc nhìn nàng một cái, sau đó miệng lẩm bẩm.

- Trong lòng không nữ nhân, xuất kiếm tự nhiên thần...

Bùi Miên Mạn.

- ...

Hỏa Linh sư thái nhất thời giận dữ, hung hăng trừng Vạn Thông Thiên.

- Quả nhiên là có con tất có cha!

Đệ tử Bích Lạc Cung nhìn quen hai người gây gổ, nhưng hôm nay những lời này nghe nó là lạ?

Chỉ có Vạn Thông Thiên biết là chuyện gì xảy ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sau cùng phất tay áo hừ một tiếng.

- Hảo nam không đấu với nữ!

Động tĩnh bên này không giấu diếm được tai mắt của Tổ An, hắn nhịn không được nhìn Vạn Quy Nhất vài lần, tiểu tử này thật là một nhân tài, như vậy phát triển tiếp, nói không chừng lão Vạn sẽ tuyệt hậu.

Lúc này song phương giao đấu đã lên lôi đài, Vạn Quy Nhất giống như thằng tự kỷ, còn Thu Thiền Tử thì là trai kute phấn điêu ngọc trát.

- Oa, thật đáng yêu!

Dưới trận có không ít nữ tu sĩ kinh hô, trước đó chín lôi đài hỗn chiến, mọi người chỉ quan tâm đối thủ của mình, nhiều nhất cũng chỉ xem đồng môn chiến đấu, nên không hẳn bận tâm hắn.

Bình Luận (0)
Comment