Rất nhiều người lần thứ nhất phát hiện Thanh Hư Phủ Thu Thiền Tử lại là một thiếu niên lang khả ái.
Tiểu sa di Giới Sắc nhịn không được hô nhỏ.
- Kẻ này ở trên tạo nghệ đáng yêu lại có thể cân sức ngang tài với ta.
Giám Hoàng đại sư thật vất vả mới nhịn xuống xúc động dùng mõ gõ hắn.
- Vị sư huynh này, đợi lát nữa mong thủ hạ lưu tình.
Thu Thiền Tử bộ dáng như học sinh tốt, mặc cho ai nhìn cũng thấy đáng yêu.
Vạn Quy Nhất không kiên nhẫn phất phất tay.
- Bớt nói nhảm, trực tiếp đánh đi.
Vừa rồi Ngô Tiểu Phàm thắng dứt khoát lưu loát như vậy, áp lực của hắn rất lớn, cũng muốn thắng rất xinh đẹp.
Thu Thiền Tử cúi đầu xuống, bộ dáng bị ủy khuất.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nữ đệ tử lòng đầy căm phẫn, lên án Vạn Quy Nhất thái độ ác liệt.
- A, nữ nhân.
Vạn Quy Nhất không để ý, lấy tự ngạo của hắn, tự nhiên khinh thường xuất thủ trước, nhưng đã không còn kiên nhẫn.
- Ngươi đến cùng có xuất thủ hay không?
Xung quanh ồn ào kêu to, để tâm tình của hắn càng bực bội.
Bỗng nhiên Thu Thiền Tử ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Sư huynh, ta đã xuất thủ!
Lúc này toàn trường giật mình, phải biết trước đó Thu Thiền Tử rõ ràng là trai kute đáng yêu hiền lành, mặc cho ai nhìn cũng muốn ôm một cái, nhưng lúc này khuôn mặt lại vặn vẹo, nhiều một ít bóng mờ, khí chất trở nên quỷ dị đáng sợ, toàn thân tản mát ra khí tức điên cuồng.
Mọi người không khỏi kinh hãi, trước đó đấu vòng loại, Thu Thiền Tử luôn rất lễ phép, làm người cũng khách khí, dù bại ở trong tay hắn cũng tâm phục khẩu phục, vì sao đột nhiên biến thành như vậy, giống như nhập ma.
Thấy ánh mắt mọi người nghi vấn, Phó phủ chủ của Thanh Hư Phủ vừa lau mồ hôi lạnh vừa giải thích.
- Không phải nhập ma, mà là tính tình của Thu Thiền Tử có chút lạ, phảng phất như có hai nhân cách, lại thêm tu luyện công pháp đặc thù, cho nên một khi gặp phải cục diện nguy hiểm, hắn sẽ mở ra trạng thái này.
Lúc này các tông chủ trưởng lão mới thoải mái, nguyên lai trước đó Thu Thiền Tử đấu vòng loại còn lưu lực, lần này đối mặt cường địch như Vạn Quy Nhất thì không dám lưu thủ.
Chỉ bất quá trạng thái này của Thu Thiền Tử nhìn có chút khiếp người.
Lúc này Vân Gian Nguyệt vui vẻ đến sắp đập nát bắp đùi.
- Tiểu tử này không tệ, về sau có cơ hội kéo hắn vào Ma giáo, có tiềm chất trở thành đại ma đầu.
Thu Hồng Lệ trợn mắt.
- Sư phụ, trước đó ngươi còn giáo huấn ta, nói không thể xưng Ma giáo.
Nụ cười của Vân Gian Nguyệt cứng đờ.
- Vi sư nói không giống các ngươi nói.
- Ngươi là tiêu chuẩn kép?
- Đi đi đi, nghiêm túc xem so tài.
Lúc này Vạn Quy Nhất cũng cả kinh, hắn rốt cục kịp phản ứng, đang giữa mùa đông, tại sao có thể có tiếng ve?
Hơn nữa tuy xưa nay mình tự ngạo, nhưng không đến mức không giữ được bình tĩnh, cảm giác buồn bực kia hiển nhiên là do ve kêu ở xung quanh dẫn đến.
Hắn búng ngón tay một cái, trường kiếm bắn ra vỏ, cũng không có cầm kiếm, mà tùy ý thanh kiếm bay ngược bắn về phía Thu Thiền Tử.
Dù chỉ là chuôi kiếm bắn về phía Thu Thiền Tử, nhưng kiếm khí tràn ngập toàn bộ lôi đài, những nơi đi qua, mặt đất bị kiếm khí sắc bén vạch ra một lỗ hổng thật dài.
Đệ tử các phái quan chiến chấn động, kiếm khí của Vạn Quy Nhất quá mạnh, tùy tiện một kích thì có uy lực này?
Ngay cả ánh mắt của Ngô Tiểu Phàm cũng chấn động, cẩn thận nhìn tình hình chiến đấu ở giữa sân.
Lúc này Vương Vô Tà nhìn về phía Tổ An.
- Tổ đại nhân, ngươi cảm thấy kiếm pháp của Vạn Quy Nhất thế nào?
Chưởng môn, trưởng lão các phái khác cũng nhìn về phía hắn.
Nếu như trước đó, căn bản sẽ không có người quan tâm Tổ An, càng không có khả năng hỏi ý kiến của hắn.
Nhưng trận chiến kinh thiên trước đó, để mọi người không dám coi hắn như hậu bối. Lại thêm hắn còn quá trẻ, ở triều đình đã giữ chức vị quan trọng, hiển nhiên tiền đồ bất khả hạn lượng, mọi người tự nhiên muốn kéo tốt quan hệ.
- Cả người hắn đứng ở nơi đó, phảng phất như một thanh kiếm, trời sinh học kiếm.
Tổ An nói, cả người lại nhịn không được muốn cười, trước đó loại trường hợp này, hắn đều ở trên lôi đài quyết đấu sinh tử, để các trưởng bối phê bình, không nghĩ đến bây giờ lại thành trọng tài phê bình người khác.
Vương Vô Tà nhịn không được nói với Vạn Thông Thiên.
- Vạn huynh, ngươi sinh đứa con trai tốt.
Vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Yến Tuyết Ngân cách đó không xa, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.
- Đâu có đâu có.
Vạn Thông Thiên trên miệng khiêm tốn, nhưng đắc ý đến cái đuôi sắp nhếch lên, là làm sao cũng không che giấu được.
Hỏa Linh sư thái hừ một tiếng, hiển nhiên Vạn Quy Nhất càng lợi hại, nàng càng bực bội.
- Đồng dạng là dùng kiếm, nhưng ta nhìn hắn kém Tổ đại nhân còn rất xa.
Biểu lộ của mọi người nhất thời cứng đờ, sư thái ngươi như vậy, bảo chúng ta làm sao trò chuyện tiếp?
Mà lúc này trên lôi đài đã có biến hóa, Thu Thiền Tử hơi uốn gối, ngay sau đó phóng lên mấy trượng, tránh đi một kích sắc bén của Vạn Quy Nhất.