Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3017 - Chương 3017 - Tìm Chỗ Khoan Dung Mà Độ Lượng

Chương 3017 - Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng
Chương 3017 - Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng

Vừa dứt lời, trường kiếm ra khỏi vỏ, trước người dâng lên kiếm ảnh đầy trời, bất quá chớp mắt tiếp theo, kiếm ảnh đều biến mất, trở nên lơ lửng không cố định, toàn bộ Kim Đỉnh chỉ có số ít người ẩn ẩn bắt được quỹ tích.

Tổ An hơi kinh ngạc, đây chính là Trường Sinh Kiếm đại danh đỉnh đỉnh sao?

Từ trình độ nào đó có chút giống Tuyết Hoa Thần Kiếm, nhưng Tuyết Hoa Thần Kiếm càng nhiều là thê mỹ và băng lãnh, Trường Sinh Kiếm lại giống như cao sơn biến ảo khôn lường, dường như thật có Tiên Nhân ở trên trời an ủi thụ trường sinh.

Thạch Đỉnh Thiên vội vàng huy quyền, vừa vặn đánh vào trên mũi kiếm, thân thể hai người chấn động, xung quanh lướt qua một trận gió nhẹ.

So với Vạn Quy Nhất và Thu Thiền Tử vừa rồi đối bính, động tĩnh của bọn hắn hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều.

Lâu Ngũ Thành không có ngoài ý muốn đối phương đón được một kiếm này, dù sao Thạch Đỉnh Thiên cũng là đệ tử thủ tịch một phái, hắn lạnh nhạt nói.

- Tuy vừa rồi ta chỉ dùng bốn phần nguyên khí, nhưng ngươi có thể ngăn cản được, trong đồng lứa cũng coi như phượng mao lân giác, khó trách ngạo khí như vậy. Bất quá nếu ngươi lại không sử dụng binh khí mà nói, đừng trách ta đánh thật.

Sau khi nói xong, quỷ thần xui khiến hắn lại hỏi một câu.

- Vừa rồi ngươi dùng mấy phần nguyên khí?

Thạch Đỉnh Thiên sững sờ, do dự một chút đáp.

- Xem như ba phần nguyên khí đi.

Lâu Ngũ Thành giận tím mặt.

- Ta đánh chết ngươi!

Mọi người ở xung quanh lôi đài cười vang, bởi vì một màn trên lôi đài quá mức khác thường, không nghĩ đến đệ tử thủ tịch của Thái Huyền Động lại tấu hài như vậy.

Một số người thì bắt đầu thầm kín đánh cược, xem hắn đến cùng là thật không rành thế sự, hay cố ý chọc giận Lâu Ngũ Thành, bất quá mọi người càng có khuynh hướng cái sau, dù sao đường đường một đệ tử thủ tịch, nếu ngốc thành như vậy không khỏi quá khó tin.

Tổ An nhìn cũng muốn cười, nghĩ thầm nếu gia hỏa này có hệ thống bàn phím, tốc độ kiếm điểm nộ khí chỉ sợ không dưới ta.

Có người vui vẻ tự nhiên có người không vui, Lâu Ngũ Thành ở trên trận là thuộc về cái sau, hắn tự nhận mình cũng coi như nho nhã lễ độ, kết quả tiểu tử Thái Huyền Động kia khinh người quá đáng.

Trong lòng nóng giận, xuất thủ không còn lưu tình, một kiếm trực tiếp đâm ra, toàn bộ thân kiếm như biến mất, chỉ còn lại một chút hàn mang ở mũi kiếm, giống như cái lưỡi đâm tới đại huyệt ở bả vai của Thạch Đỉnh Thiên.

Đám người Vạn Quy Nhất, Ngô Tiểu Phàm… âm thầm gật đầu, Lâu Ngũ Thành này không phụ nổi danh, kiếm pháp còn rất khá.

Chỉ có Lý Trường Sinh âm thầm nhíu mày, cảm thấy đệ tử bây giờ phập phồng không yên, thi triển kiếm pháp trái ngược bản ý của trường sinh.

Thạch Đỉnh Thiên thì giật mình, vội vàng tránh né, thân pháp của hắn không tính tinh diệu, nhưng tốc độ cực nhanh, xê dịch quay người tựa hồ sắp đột phá cực hạn của nhân loại.

Có điều hắn trốn lại nhanh, cũng không nhanh bằng kiếm của Lâu Ngũ Thành, cảm giác áp bách ở khắp muôn nơi, thủy chung bao phủ yếu hại của hắn.

Mắt thấy không tránh khỏi, Thạch Đỉnh Thiên dùng quyền oanh ra, chính diện đón lấy trường kiếm của đối phương.

Nắm đấm của hắn cứng rắn như sắt đá, cơ hồ trong chớp mắt, đã cùng mũi kiếm đối oanh hơn mười chiêu, nguyên khí cường đại của hai người chạm vào nhau, trực tiếp oanh ra từng đạo gợn sóng, đồng thời vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

May mắn lôi đài trải qua xử lý đặc thù, bằng không chỉ sợ những đệ tử cách gần đó sẽ bị thanh âm này chấn thương.

- Thân thể của Thạch Đỉnh Thiên thật mạnh mẽ, vậy mà có thể dùng nắm đấm đón đỡ Trường Sinh Kiếm của Lâu Ngũ Thành!

Không ít người liên tục kinh hô.

Bởi vì việc quan hệ đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, Yến Tuyết Ngân cũng lưu ý thêm một chút, nghĩ thầm lấy tu vi của hắn, thân thể bền bỉ đến nước này, cũng không biết luyện như thế nào.

Bất quá nếu bàn về cứng rắn, thì còn kém gia hỏa kia rất xa...

Cũng không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt thanh lãnh của Yến Tuyết Ngân không khỏi đỏ ửng nhàn nhạt.

Vương Vô Tà thỉnh thoảng liếc trộm nàng vừa vặn nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút thất thần.

Hôm nay khí sắc của nàng thật tốt, đã nhiều năm như vậy, tựa hồ nàng càng ngày càng đẹp, ngược lại ta lại có chút già...

Trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, biểu lộ cực kỳ thổn thức.

Lúc này theo âm thanh thốt lên, trên lôi đài đã có biến hóa mới.

Hai người vừa rồi còn triền đấu chung một chỗ, lúc này đã tách ra, Lâu Ngũ Thành áo trắng như tuyết, một tay chắp sau lưng, một tay trường kiếm chỉ xéo, trên mũi kiếm ẩn ẩn chảy xuống huyết châu.

Mà Thạch Đỉnh Thiên ở đối diện thì chật vật hơn nhiều, nắm đấm của hắn sớm đã máu me đầm đìa, y phục ở bả vai, ngực, bắp đùi đều có tổn hại, nhìn ra được vết kiếm thương nhàn nhạt.

- Ngươi lại không dùng binh khí mà nói, chỉ sợ sẽ chết.

Trải qua vừa rồi công kích như gió táp mưa rào, hỏa khí trong lòng Lâu Ngũ Thành tiêu tan hơn phân nửa.

Bình Luận (0)
Comment