Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3016 - Chương 3016 - Tức Chết Người Không Đền Mạng (2)

Chương 3016 - Tức chết người không đền mạng (2)
Chương 3016 - Tức chết người không đền mạng (2)

- Kiếm này ba thước bảy tấc, nặng bảy cân mười ba lượng, là bạn tốt nhất của ta, mỗi lần ở cùng với nó, ta rất vui vẻ.

Hắn chủ động giới thiệu vũ khí của mình, thực ra hắn có giới thiệu hay không đều không đáng kể, thế nhân đều biết tuyệt kỹ của hắn là Trường Sinh Kiếm, binh khí tự nhiên chính là kiếm.

Hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu hư thực của đối phương, dù sao Thạch Đỉnh Thiên thanh danh không hiển hách, sau khi đến Tử Sơn mới biết hắn là đệ tử thủ tịch của Thái Huyền Động, trước đó đấu vòng loại, đối phương cũng không dùng binh khí.

Thạch Đỉnh Thiên sững sờ, hiển nhiên không hiểu trên lôi đài còn có lời dạo đầu như vậy, sau đó bản năng đáp.

- Bạn tốt nhất của ta là Nhị Hắc.

Lúc này đến phiên Lâu Ngũ Thành mộng bức, vốn đang chờ đối phương giới thiệu, ai biết phía sau không có gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể chủ động hỏi thăm.

- Nhị Hắc là binh khí gì?

Nhị Hắc, chẳng lẽ là binh khí hai tay, đợi lát nữa phải cẩn thận một cái tay khác.

- Nhị Hắc không phải binh khí, nó là một con chó.

Thạch Đỉnh Thiên nghiêm trang đáp.

Lâu Ngũ Thành.

- ? ? ?

Tựa hồ lo lắng hắn không hiểu, Thạch Đỉnh Thiên giải thích.

- Vừa rồi không phải ngươi giới thiệu bạn tốt nhất của mình sao, Nhị Hắc cũng là bạn tốt nhất của ta, có nó ở bên cạnh, ta rất vui vẻ, đáng tiếc lần này đi ra, động chủ nói cái gì cũng không đồng ý cho ta mang nó theo.

- Bất quá lần này đến Tử Sơn nhận biết không ít người, tỉ như những người trước đó đấu vòng loại, còn có ngươi hôm nay, các ngươi bồi tiếp ta cũng không cô đơn, hơn nữa có một điểm các ngươi mạnh hơn Nhị Hắc, là nó chỉ biết sủa, còn các ngươi biết nói chuyện.

Phốc xì...

Các đệ tử nhịn không được nữa, đều cười rộ lên.

Đương nhiên những đệ tử trước đó đấu vòng loại với hắn, sắc mặt đều không dễ nhìn, không nghĩ tới mình sẽ bị lấy ra so sánh với chó.

Ngay cả đám người Vương Vô Tà cũng nhìn Mộc động chủ của Thái Huyền Động, thần sắc cổ quái không gì sánh được.

Gương mặt của Mộc động chủ đỏ bừng, bọn họ không cho Thạch Đỉnh Thiên mang chó tới, chính là sợ mất mặt, kết quả không nghĩ đến cuối cùng vẫn mất.

Lâu Ngũ Thành cũng thế, đánh lôi đài thì đánh lôi đài, nói nhãm nhiều như vậy làm gì!

Vân Gian Nguyệt bật cười.

- Cũng không biết tiểu tử này thật ngốc hay giả ngốc, vòng tiếp theo nếu ngươi gặp hắn, thì phải cẩn thận.

Thu Hồng Lệ trợn mắt.

- Ta vòng này còn chưa có đánh, ngươi đã cân nhắc vòng sau?

- Lấy năng lực của ngươi bây giờ, vòng này thắng không có vấn đề.

- Vừa rồi ngươi còn nói ta không được khinh thị bất kỳ đối thủ nào.

- A? Ta có nói như vậy sao?

...

Trên lôi đài, da mặt của Lâu Ngũ Thành co rút, hắn hít sâu một hơi, tựa hồ bình phục lại tâm tình xao động.

- Ta đang hỏi binh khí của ngươi?

- Binh khí?

Thạch Đỉnh Thiên giật mình.

- Há, trước kia ta có một thanh đao, bất quá hai vị động chủ nói lần này là lôi đài thi đấu, coi trọng điểm đến là dừng, ta lo lắng không cẩn thận giết chết người, nên không có mang.

Lời vừa nói ra, Ngô Tiểu Phàm, Vạn Quy Nhất, Côn Lôn Hư Lương Lăng… mở to mắt, khẩu khí của gia hỏa này thật lớn.

Ngay cả tông chủ các đại tông môn, sắc mặt cũng bất thiện nhìn về phía Mộc động chủ.

Mộc động chủ vừa lau mồ hôi lạnh, vừa ngượng ngùng nói.

- Tiểu hài tử không biết nói chuyện, các vị không cần để ở trong lòng.

Tổ An nghiền ngẫm nhìn Thạch Đỉnh Thiên trên lôi đài, nghĩ thầm tiểu tử này hơn phân nửa có chút năng lực, hi vọng hắn có thể hung hăng đánh họ Lâu một trận, dám có ý nghĩ xấu với Sơ Nhan của ta, nếu không phải hiện tại ta thân là trọng tài, thật muốn xuống dưới tự mình giáo huấn hắn một trận.

Lâu Ngũ Thành mí mắt co giật, luôn cảm thấy vừa rồi cố ý trò chuyện là một sai lầm.

- Ngươi có thể dùng binh khí, không sao cả.

Đối phương rõ ràng có binh khí lại dùng song quyền, mình dùng kiếm khó tránh khỏi thắng không anh hùng, truyền đi sẽ làm trò cười cho người khác.

- Không không không không.

Thạch Đỉnh Thiên vội vàng khoát tay.

- Ta khống chế không tốt, thời điểm đánh gấp xuất thủ không có chừng mực. Như bây giờ rất tốt, ta chỉ dùng hai tay, không cần lo lắng sẽ đánh chết ngươi.

Lúc này ngay cả Yến Tuyết Ngân cũng nhịn không được liếc hắn một cái, tiểu tử này quả thật cổ quái.

Lý Trường Sinh khẽ nhíu mày, quan sát tỉ mỉ Thạch Đỉnh Thiên, muốn phán đoán lời này của hắn đến cùng là thực tình, hay cố ý chọc giận đối thủ.

- A di đà phật.

Giám Hoàng đại sư cảm khái nói.

- Vị tiểu thí chủ này cũng có tấm lòng son, nếu nhập Vô Ưu Tự ta, nhất định có thể để Phật pháp phát dương quang đại.

Giới Sắc bất mãn nói.

- Sư phụ ngươi là nói ta không có tấm lòng son?

Giám Hoàng đại sư liếc mắt nhìn hắn một chút.

- Ngươi cũng không nhìn mình tên là gì?

Giới Sắc.

- ...

Lúc này Lâu Ngũ Thành rốt cục giận, lạnh lùng nói.

- Đã như vậy, vậy ta đến lãnh giáo cao chiêu của các hạ.

Bình Luận (0)
Comment