Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3015 - Chương 3015 - Tức Chết Người Không Đền Mạng

Chương 3015 - Tức chết người không đền mạng
Chương 3015 - Tức chết người không đền mạng

Chẳng lẽ Vạn Quy Nhất bại?

Đúng lúc này, quang mang trên đài dần dần tán đi, lộ ra thân ảnh hai người.

Vạn Quy Nhất máu me khắp người, dường như đứng cũng không vững.

Bất quá Thu Thiền Tử đứng ở trước người hắn không nhúc nhích, dường như sửng sốt.

Lúc này Thu Thiền Tử đang cúi đầu nhìn ngón tay đối phương cắm vào ngực mình, trên mặt đầy vẻ khó tin.

- Làm sao có khả năng?

Toàn thân Vạn Quy Nhất tràn ngập thương tổn, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, cả người như một thanh kiếm đứng ở đó.

- Một kiếm khách chánh thức, toàn thân đều có thể là kiếm.

- Thì ra là thế, hì hì.

Thu Thiền Tử bừng tỉnh đại ngộ.

Đáp lại hắn là một nắm đấm, máu mũi và nước mắt tung bay, cả người giống như bao cát bị đánh rơi xuống lôi đài.

Thanh Hư Phủ Hà Nguyên thấy thế giận dữ.

- Vạn Quy Nhất, ngươi đã thắng, sao còn ra tay nặng như vậy!

Vạn Quy Nhất lạnh lùng nói.

- Một nam nhân cả ngày hì hì có ác tâm hay không, lão tử một quyền một hì hì quái!

Hà Nguyên còn muốn nói gì nữa, Vạn Thông Thiên đã đứng dậy.

- Hà huynh, thắng bại là chuyện thường binh gia, làm khó tiểu bối không tốt lắm đâu?

Vừa rồi Thu Thiền Tử được mọi người khích lệ, bộ dáng gia hỏa này đắc ý, hiện tại ta còn nhớ rõ đây, hiện tại đảo ngược tự nhiên không cần thiết khách khí, dù sao lần trước Bùi Miên Mạn chiến thắng, Thanh Hư Phủ cũng đứng bên Ly Hận Thiên, thì càng không cần thiết cho hắn mặt mũi.

Sắc mặt Hà Nguyên âm tình biến ảo, hắn không sợ Vạn Thông Thiên, dù sao nơi này là địa bàn của Vương Vô Tà, xảy ra chuyện gì đối phương sẽ không ngồi yên không để ý đến, chỉ bất quá...

Nhìn Tổ An ở cách đó không xa, hắn cuối cùng không nói gì nữa, mà đen mặt đi xem xét thương thế của Thu Thiền Tử.

Lần trước Tổ An giúp Bích Lạc Cung, trưởng lão La Phù Sơn Từ không tin tà, dẫn đến cả môn phái mất hết thể diện, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Rất nhanh Vương Vô Tà tuyên bố Vạn Quy Nhất chiến thắng, trận sau là Bạch Ngọc Kinh Lâu Ngũ Thành giao đấu Thái Huyền Động Thạch Đỉnh Thiên.

Thời điểm Vạn Quy Nhất trở lại trận doanh của Bích Lạc Cung, các đệ tử nhiệt tình chúc mừng hắn chiến thắng.

- Có việc gì vui?

Sắc mặt Vạn Quy Nhất âm trầm nói.

Mọi người giật mình, sao nhìn ngươi giống như thua vậy? Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Vạn Quy Nhất rất không cao hứng, bởi vì lúc trước Ngô Tiểu Phàm thắng nhẹ nhàng như vậy, chỉ hai chiêu thì đánh bại đối thủ.

Mình thì toàn thân rách tung toé, thắng chật vật như vậy, so sánh với Ngô Tiểu Phàm, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất.

Vẫn là sư đệ Thái Dư hiểu tính khí của hắn nhất.

- Sư huynh không cần tức giận, Thanh Hư Phủ Thu Thiền Tử này rõ ràng mạnh hơn La Phù Sơn La Đông Giang rất nhiều, đối phó tự nhiên càng khó giải quyết hơn.

Vạn Quy Nhất hừ một tiếng.

- Cường giả chân chính sẽ không tìm những lý do kia, coi như hắn lợi hại hơn nữa, ta cũng cần lật tay trấn áp mới đúng.

Thái Dư.

- ...

Sư huynh tự tin thật khiến người ta không biết nên nói gì cho thỏa đáng.

Lúc này Lâu Ngũ Thành và Thạch Đỉnh Thiên đã đứng ở trên lôi đài.

Lâu Ngũ Thành thân là truyền nhân của Trường Sinh Kiếm, trừ tư chất siêu phàm, tướng mạo cũng nhất đẳng.

Mặc dù Bạch Ngọc Kinh không có văn bản rõ ràng quy định, nhưng đệ tử cơ bản đều là tuấn nam mỹ nữ.

Lúc này hắn tùy tiện đứng ở đó, áo trắng như tuyết, ngọc thụ lâm phong.

Dẫn tới không ít nữ tu sĩ liên tục thét lên

- A, Lâu sư huynh, nam thần của ta!

- Nam thần của ngươi không phải Chích Nhân sư huynh sao?

- Không cần để ý chi tiết, hôm nay nam thần là Lâu sư huynh!

...

Không giống Vạn Quy Nhất, Lâu Ngũ Thành khá hiền lành, nhìn đệ tử ở bốn phía gật đầu ra hiệu, phong lưu tuấn dật, không thể bắt bẻ.

Hắn cố ý nhìn về phía sư thúc Yến Tuyết Ngân, trong lòng có chút tiếc nuối, đáng tiếc Sơ Nhan sư muội không tới khán đài, bằng không hôm nay có thể ở trước mặt nàng biểu hiện một chút.

Không giống Lâu Ngũ Thành tiêu sái tuấn lãng, Thạch Đỉnh Thiên lên sân khấu, nhìn xung quanh, biểu lộ có chút câu thúc, thần sắc như một tên nhà quê vào thành.

Bất quá trải qua sự tình của Thu Thiền Tử, mọi người không dám khinh thị hắn, vạn nhất lại giả heo ăn thịt hổ thì khổ.

Lâu Ngũ Thành mỉm cười nhìn Thạch Đỉnh Thiên chắp tay chào hỏi.

- Thạch sư huynh tốt!

- Chào ngươi chào ngươi.

Thạch Đỉnh Thiên không ngừng đáp lễ.

Lâu Ngũ Thành cũng không có vội vã tiến công, dự định trước thăm dò hư thực của đối phương lại nói.

Trải qua sự tình Thu Thiền Tử vừa rồi, tất cả mọi người minh bạch, chiêu thức kỹ năng của các đệ tử thủ tịch ở đấu vòng loại không có giá trị tham khảo, trên cơ bản đều ẩn tàng thực lực chân chính, trừ phế vật Chích Nhân kia, át chủ bài ra hết còn thua, cũng không biết từ đâu tới mặt mũi dám tranh Sở sư muội với ta.

Lâu Ngũ Thành chậm rãi giơ ngang kiếm trước người.

Bình Luận (0)
Comment