- Thánh Quang Thập Tự Trảm?
Có người nhận ra lai lịch chiêu này, quang hình thành kiếm khí, thiết kim đoạn ngọc, sắc bén không gì sánh được.
Lương Lăng phát giác được dị thường, vội vàng triệu hoán hỏa diễm đến sau lưng, đáng tiếc thời khắc vội vàng cuối cùng vẫn chậm nửa bước.
Oanh!
Quang trảm oanh đến trên vòi rồng, hỏa diễm trước đó còn khủng bố lại bị xé nứt, lửa nóng hừng hực như bị cái gì áp chế, quy mô rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.
Chân thân của Lương Lăng xuất hiện ở trong hỏa diễm, thời khắc vội vàng, chỉ có thể lấy trường thương che trước mặt.
Tia sáng chói mắt lấp lóe, cả người hắn bị đánh rơi xuống.
Trên thân thương lưu lại vết chém rõ ràng, đôi tay máu me đầm đìa, y phục ở ngực bị xé rách, lưu lại một vết thương thật sâu.
- Còn đánh nữa không?
Lúc này Thu Hồng Lệ cười hỏi.
Giữa sân không ít người thần sắc cổ quái, nữ nhân này rõ ràng rất xấu xí, nhưng giơ tay nhấc chân lại giống như mình là mỹ nữ tuyệt thế vậy.
Mới đầu mọi người nhìn có chút buồn nôn, nhưng nhìn lâu, tựa hồ lại cảm thấy có chút quyến rũ.
Chẳng lẽ cái này là mị lực của cường giả?
Trên mặt đất, Lương Lăng trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Không cần, đa tạ thủ hạ lưu tình, ta thua.
Trước đó hắn cảm thấy là mình nhất thời chủ quan mới bị đối phương đánh lén, mình còn có rất nhiều tuyệt chiêu chưa dùng, thua như vậy quá không cam lòng, lúc này mới liều lĩnh phát động Liệt Hỏa Trọng Sinh.
Nhưng đánh đến bây giờ, hắn đã phát hiện nữ nhân kia thâm bất khả trắc.
Có thể làm đệ tử thủ tịch ai cũng không ngốc, hắn biết tiếp tục đánh xuống, Liệt Hỏa Trọng Sinh trả giá sẽ càng lúc càng lớn, mà hi vọng thắng lại không lớn, vậy cần gì phải kiên trì.
Đám người Ngô Tiểu Phàm, Vạn Quy Nhất… cẩn thận đánh giá Thu Hồng Lệ, nữ nhân này còn mạnh hơn tưởng tượng.
Lương Lăng đã nhận thua, Huyền Đô trưởng lão cũng không tiện phát tác, vội vàng cầm linh đan diệu dược của Côn Lôn Hư cho Lương Lăng dùng.
Mà ánh mắt đám người Vương Vô Tà thì phức tạp nhìn Vân Gian Nguyệt:
- Không Minh Đảo đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền để người kinh ngạc.
Phải biết kỳ trước Không Minh Đảo cơ bản chỉ là vật làm nền, kết quả lần này đệ tử mạnh đến mức không hợp thói thường, tựa hồ Lương Lăng còn chưa thử ra trình độ cao nhất của nàng.
- Đa tạ thừa nhận...
Nhìn những lãnh tụ chính đạo kia ngày bình thường kêu đánh kêu giết với mình, trong lòng Vân Gian Nguyệt chỉ cảm thấy sảng khoái.
Nghĩ thầm chờ sau đó đoạt giải quán quân, triển lãm thân phận, xem các ngươi sẽ có biểu lộ gì?
Nghĩ đến mình chỉ dùng chút thủ đoạn, liền để toàn bộ Đạo môn thành trò cười cho thiên hạ, nàng xém chút cười ra tiếng.
- Tứ cường đã quyết ra, chỉnh đốn một ngày, ngày mốt cử hành bán kết.
Theo Vương Vô Tà tuyên bố, tỷ thí hôm nay xem như kết thúc.
Đệ tử các phái hưng phấn thảo luận sự tình hôm nay trên lôi đài, không ít còn chạy đến tìm Không Minh Đảo lôi kéo làm quen, có đệ tử lợi hại như vậy, về sau Không Minh Đảo ở trong toàn bộ Đạo môn sẽ còn là tiểu trong suốt, đáng giá bọn hắn đến lấy lòng.
Ngày bình thường Vân Gian Nguyệt phiền nhất những giao tiếp này, nhưng hiện tại lại vui nở hoa, dù sao những người này càng ân cần, đến thời điểm chân tướng rõ ràng, biểu lộ của bọn họ nhất định càng đặc sắc.
Thời điểm cái đuôi muốn vểnh lên trời, bỗng nhiên Yến Tuyết Ngân xuất hiện ở trước mặt nàng:
- Ngươi rất giống một cố nhân của ta.
Trong lòng Vân Gian Nguyệt giật mình, nghĩ thầm mình không phải là bị Băng Thạch Nữ kia nhận ra đó chứ?
Đang muốn nói gì, lại sợ giải thích quá tận lực ngược sẽ lộ ra sơ hở.
May mắn Yến Tuyết Ngân dò xét nàng vài lần, sau đó lắc đầu:
- Xin lỗi, hẳn là ta nhận lầm.
Nói xong phiêu nhiên đi xa, xung quanh không ít người chào hỏi, nàng cũng chỉ hơi gật đầu ra hiệu.
Nhìn bóng lưng nàng lúc rời đi xuất trần thoát tục, Vân Gian Nguyệt nghiến răng, vẻ ngoài của nữ nhân này còn thật dọa người, khó trách những nam nhân kia liếm nàng như thế.
Sau đó phải tiến hành rút thăm giao đấu, hôm nay quyết ra tứ cường, lại thêm Bùi Miên Mạn, tổng cộng năm người, tất nhiên có một người thăm trống (*không gặp đối thủ).
Trước kia không phải không có người nghi vấn qua phương pháp này tính tùy cơ quá lớn, vạn nhất một người liên tục rút được thăm trống (*không gặp đối thủ), chẳng phải sẽ chiếm tiện nghi lớn?
Bất quá về sau người đứng đầu Đạo môn biểu thị, vận khí cũng là một bộ phận của thực lực.
Cao tầng các đại tông môn cũng không có gì dị nghị, dù sao càng đến cảnh giới cao thâm, càng có thể cảm nhận được, thành tựu của một người, có một nửa dựa vào thiên phú và nỗ lực, một bộ phận khác là xem thiên mệnh.
Một người khí vận càng mạnh, hắn sẽ có càng nhiều kỳ ngộ, tự nhiên trưởng thành nhanh hơn người khác.
Bất quá qua nhiều năm như vậy, còn không người nào nhiều lần thăm trống, ngược lại có chút thăm trống bởi vì không có trải qua chiến đấu cường độ cao trước đó tẩy lễ, dẫn đến vừa vào sân theo không kịp tiết tấu...
Đủ loại nguyên nhân dẫn đến quy tắc này được bảo lưu lại tới giờ.